Chương 7 - Tịnh đế liên chi

9

Chị gái nhìn về phía ta, “Âm Âm, vậy thì để hôm nào đi sau đi!”

Ta không nói gì, ngẫm nghĩ.

Chị ấy từ trên xe ngựa đi xuống, “Đi về trước đi!” 

Ta nhăn mày lại, vừa nãy thấy phản ứng của hai đứa nhỏ kia, chị gái là mất trí nhớ tuỳ sự việc sao? 

Từ trước tới giờ, chị gái ta tâm tư rất nhạy bén thông minh, nhưng hiện giờ thật sự khoan dung lắm!

“Chị!”

“Sao thế Âm Âm?” Nàng quay đầu lại thấy ta còn ở tại chỗ, đi về phía ta.

“Tỉ có thấy vừa rồi Minh Ca Nhi và Điềm Tỉ Nhi có gì không thích hợp không?”

“Có chỗ nào không thích hợp?”

Dường như chị ấy đã quên không nhớ chút gì về việc vừa rồi hai đứa nhỏ chỉ đường về hướng ngược lại.

Ta lặp lại chuyện vừa rồi.

Hướng mà xe ngựa muốn đi là biệt viện, mà hướng tương phản với xe ngựa là Hoàng Cung. 

“Tỉ có muốn biết bọn họ lúc nãy chỉ về hướng nào không?”

“Làm sao muội biết?”

Ta cười tà mị một cái, móc ra một sợi tóc lúc nãy giật từ trên đầu của Minh ca nhi.

“Cái này sẽ mang chúng ta đi!”

Ta nắm lấy sợi tóc, chắp tay trước ngực, đọc chú ngữ: “Thân duyên tuyến khiên, nhụ tử đương quy…” (4)

Một sợi dây vô hình chỉ sự liên hệ huyết thống bay ra từ trong tay ta, chỉ về phương hướng lúc nãy Minh ca nhi đã chỉ.

“Chị, đi thôi!”

Chị gái vẻ mặt mờ mịt: “Hả? Đi đâu?”

Lúc này mới nhớ ra chị gái không thể nhìn thấy sợi dây thân duyên, vì tế, ta lấy nước mắt trâu bôi một ít lên đôi mắt của chị ấy, lúc này chị ấy mới thấy được.

Chúng ta đi một mạch theo cái dây này, cứ thế đi tiếp, kết quả là tới cửa hoàng cung rồi.

Thấy trước mắt là hoàng thành nguy nga tráng lệ, ta cảm thấy bất lực.

Cha mẹ đẻ của hai đứa trẻ kia đang ở hoàng cung ư?

“Đi thôi! Trở về!”

Ta cũng không thể mang chị gái theo mà xông vào hoàng cung, đành phải mất hứng mà quay về. Vừa quay đầu lại đã chạm mặt một người.

“Tam sư huynh!”

“Tiểu sư muội!”

Hai người chúng ta đồng thanh kêu lên.

“Vừa rồi đi ngang qua bên này thấy linh khí lưu động, cảm thấy hơi thở rất quen thuộc, nghĩ lại đây nhìn xem, không ngờ là tiểu sư muội.”

Ta kinh ngạc nhìn người đang nhìn ta cười ngốc ha ha. Hoa phục cao cấp, khí vũ hiên ngang, dáng vẻ quý không nói nên lời.

“Tam sư huynh, mấy năm không gặp, không ngờ hiện giờ cũng ra hình ra dạng (4) rồi!”

“Âm Âm, đừng vô lễ!” Chị gái vội vàng tiến lên ngăn cản ta, “Đây là Thuỵ Vương.”

“Cái gì?” Ta phát ra tiếng hét thật lớn.

Tam sư huynh đã từng cùng ta đào tổ chim, trộm trứng rắn, chen chúc một giường lại là Thuỵ Vương con trai Hoàng Đế ư? Không phải hắn đã nói là cha hắn bệnh nặng, mẹ kế cùng với đại ca lười biếng, hắn phải về quản mấy mẫu ruộng nhà hắn hay sao?”

“Ai đã nói là phải về nhà cày ruộng?”

Ta bắt đầu liếc xéo hắn.

Tam sư huynh sờ sờ mũi, hơi chột dạ một chút. “Việc đó, sư muội, đã lâu không gặp, sư huynh làm chủ, mời muội bữa cơm.”

Ta ngoài cười nhưng trong không cười.

“Không cần, ta ăn rồi!”

Nói xong, quay đầu vênh váo.

Lúc ấy ta còn nhìn hắn lắc đầu, nói hắn là người ngu hiếu. Trời đất bao la, vì sao cứ nhất quyết phải về để đối mặt với người cha xấu xa và mẹ kế, còn tưởng hắn là có vận mệnh đau khổ nữa chứ!

Thằng nhóc này!

Người ta là cần phải kế thừa ngôi vị hoàng đế!

Nhớ lời giao phó thấm thía của sư phụ khi tam sư huynh rời đi, cái gì mà quảng tích lương cao trúc tường hoãn xưng vương, cái gì mà nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, có thể là người có được nhân tâm thì có được thiên hạ…

Lúc ấy ta còn thấy lạ, sư phụ nói mấy loại đạo lý lớn cho một kẻ mãng phu như hắn làm gì, thật sự là đàn gảy tai trâu!

Ta mang theo nghi hoặc này tới hỏi sư phụ, sư phụ nói tam sư huynh trở về có khả năng sẽ phải làm trưởng tôn. Ta còn cảm thán là thật không dễ dàng

Làm trưởng thôn cũng cần phải có trí tuệ đế vương. 

Ha ha!

Thật sự là, tức giận thật sự chứ! Vai hề lại chính là ta?

Chị gái ở phía sau ta mà xin lỗi tam sư huynh: “Tiểu muội không hiểu chuyện, mong điện hạ bao dung.”

Tam sư huynh cười cười nói không sao

“Hừ!”

“Sư muội tốt, đừng giận! Sư huynh là có nỗi khổ riêng, muội tha cho sư huynh đi!”

Ta nhìn sợi tóc trong tay, lại nhìn lại nam tử khí độ bất phàm trước mặt, ánh mắt sáng lên.

Đây không phải là người đưa tới cửa hay sao?

“Tha thứ cũng không phải là không thể!”

Tam sư huynh mắt lấp lánh nhìn ta, ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, “Mang muội vào hoàng cung đi!”

Nghe vậy, tam sư huynh nhăn mày, “Việc này chỉ sợ khó làm!”

“Âm Âm, đừng khiến điện hạ phải khó xử, người bình thường nếu không được gọi thì không thể tuỳ ý ra vào hoàng cung.” Chị gái đi lên giải thích cho tam sư huynh.

Tam sư huynh ôn hoà nhìn ta, “Sư muội đổi việc khác trong phạm vi năng lực của sư huynh được không?”

Được rồi! Ta gật đầu, mở tay ra. 

Tam sư huynh nghi hoặc, “Sợi tóc? Đây là có ý gì?”

Ta mỉm cười, “Tìm cha mẹ đẻ của hắn”

______

(4) Vì là câu thần chú nên mình để nguyên nha! Câu này nghĩa là tìm thân duyên tuyến, dẫn đến nơi có người có quan hệ huyết thống với đứa trẻ.