Chương 1 - Tịnh đế liên chi
1.
Trên mặt Tiêu Sơn hiện lên một chút vẻ thiếu tự nhiên, hắn hắng giọng một chút, tiến lên nói tiếp: “Đây là Âm ÂM đã muốn làm gì rồi ư? Anh rể chắc chắn sẽ nỗ lực gấp bội, để muội sớm ngày được như ý nguyện!”
Hắn ôm chầm lấy bả vai của chị gái ta, ánh mắt rất yêu chiều, khiến cho chị ấy đầy mặt xấu hổ thẹn thùng.
Vào khoảnh khắc Tiêu Sơn gặp phải chị gái, một luồng khí vận vô hình chậm rãi bao bọc lấy hai người bọn họ. Trong nháy mắt, linh vận trên người Tiêu Sơn mạnh hơn vài phần, mà lực sinh mệnh trên người của chị gái ta cũng mạnh hơn nhiều.
Hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Tướng của hai người đúng là duyên trời tác hợp.
Theo ta được biết, Tiên Sơn toàn tâm toàn ý với chị gái của ta, không có thiếp thất hay thông phòng. Chị gái không có con, vậy thì Tiêu Sơn lấy đâu ra con cái chứ?
Nhưng ta lại cẩn thận quan sát tướng mạo của Tiêu Sơn, hắn đúng là đã đầy đủ con trai lẫn con gái rồi.
2.
Bạch gia chúng ta bên ngoài là phú thương của Giang Nam, nhưng thực tế lại là truyền nhân của thiên sư.
Bởi vì tân triều cấm chuyện quỷ quái cùng với vu cổ, nên Bạch gia mới ẩn nấp, chuyển hướng làm thương nhân, mỗi thế hệ chỉ bí mật bồi dưỡng ra một truyền nhân để truyền thừa sứ mệnh và bảo hộ Bạch gia được thịnh vượng.
Thế hệ này, người được chọn là ta.
Khi ta ba tuổi, gia tộc tuyên bố ra ngoài là ta bệnh tật ốm yếu, cần vào núi để tĩnh dưỡng. Thật ra là lên núi bái sư học nghệ, truyền thừa sứ mệnh của gia tộc.
Lão sư phụ của ta, kể từ khi ta vào núi thì rất ít cho ta xuống núi, lần này lại chủ động cho phép ta xuống núi du lịch.
Còn nói xem ta có cơ duyên, cần phải thực hiện sứ mệnh.
Ba năm trước mẹ ta đã gửi thư, nói chị gái đã có phu quân rồi, cho nên ta bất chấp cơ duyên hay sứ mệnh gì, xuống núi thì tới thẳng Tiêu phủ.
Ta tuy không phải là học nghệ tinh vi, nhưng không đến mức kiến thức nhập môn như cung con cái cũng có thể nhìn lầm
Vì thế, ta nén lại sự nghi ngờ trong lòng, cười tủm tỉm nói với chị gái: “Được rồi, tỉ, chờ tin tức tốt của tỉ.”
Chị gái yêu chiều mà vuốt tóc ta, “Âm Âm ít khi xuống núi, lần này nhất định phải ở lại trong phủ một chút thời gian.”
“Được.”
Không ở lại để hiểu rõ chuyện của Tiêu Sơn, ta làm sao có thể bỏ mặc chị gái ở đây được.
3.
Chị gái nhận tay nải từ trên tay ta, tự mình đưa ta đi đến nơi ở dành cho khách.
Tôi thân mật ôm lấy cánh tay của chị ấy, “Tỉ, tỉ ở Tiêu phủ có vui không?”
Chị ấy vỗ vỗ tay của ta, “Yên tâm, anh rể đối với tỉ rất tốt”
Từ trong miệng của chị gái, ta đã biết được là Tiêu Sơn, thậm chí toàn bộ Tiêu phủ đều đối xử với chị ấy cực kỳ tốt.
Ba năm chị không có con cũng không ai trách cứ gì. Ăn mặc chi phí đều là mức đãi ngộ cao nhất, nội trợ trong phủ cũng là do chị quản lý.
Ngày thường, Tiêu Sơn ngoại trừ kinh doanh cửa hàng bên ngoài, thời gian còn ại đều ở trong phủ ở bên cạnh chị gái.
Hắn hoàn mỹ giống như một rô bốt. Vậy thì tột cùng là hắn đối xử tốt thật sự với chị gái ta, hay là có mưu kế gì?
Tiêu gia ở kinh đô, Bạch gia ở Giang Nam, đó là hai đại phú thương của Đại Chu, xưa nay được coi là Nam Bắc song hùng.
Thứ gì Bạch gia có, Tiêu gia đều có. Nếu hắn tính kế chị gái ta cùng Bạch gia thì là vì cái gì?
Một lát sau, tì nữ tới báo là bữa tối đã chuẩn bị xem, ta kéo tay tỉ tỉ đi trước dùng cơm