Chương 9 - Tình Cũ Gặp Lại
Tôi nhỏ giọng nói.
“Mấy năm đầu khi em vừa đến châu u, không một xu dính túi, phải lo từng bữa cơm một.”
“Dự án của trường tiến hành được một nửa thì bị cắt tiền sinh hoạt.”
“Em đã làm việc trong quán ăn, cố gắng vượt qua những ngày khó khăn nhất, cuối cùng em cũng giành được học bổng toàn phần, được thầy hướng dẫn em hằng mong muốn chọn. Thật ra mọi chuyện đều rất tốt…”
“Lê Nguyện.”
“Dạ?”
“Anh muốn lấy em.”
Trên đường trở về, Tần Kha lái xe, xị mặt, chẳng nói chẳng rằng.
Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì vừa rồi, sau khi Tần Kha cầu hôn, tôi như hoá đá.
Tần Kha chau màu, mặt đen như đ í t nồi.
Như thể đột nhiên ý thức được mình bị ch ập m ạch, cầu hôn quá vội vàng.
Sau đó tôi không kìm được mà bật cười, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tần Kha xấu hổ, thậm chí còn không chịu nói chuyện với tôi.
Trời đã tối hẳn.
Không khí trong xe có hơi ngột ngạt, ngẫm nghĩ một lúc, tôi nói: “Tháng sau em phải quay về châu u rồi, hy vọng anh có thể suy nghĩ thêm về chuyện tham gia bữa tiệc.”
“Ừm.” Anh trả lời: “Không cần suy nghĩ, anh sẽ đi.”
“Cảm ơn anh.” Tôi gãi đầu, nhìn bàn tay đang để trên vô lăng của anh: “Sau này em cũng muốn phát triển ở nước ngoài, vậy nên…”
Tần Kha đánh tay lái, dừng xe ở ven đường.
“Lê Nguyện.”
Anh gõ tay vào vô lăng: “Em muốn nói gì.”
“Có lẽ chúng ta sẽ không có kết quả.”
Đột nhiên Tần Kha bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em tự tin quá nhỉ.”
Nói xong anh bắt đầu nhìn tôi chằm chằm.
Ánh sáng lờ mờ, tự dưng cái nhìn của Tần Kha lại khiến con tim tôi loạn nhịp.
Trong xe có bật điều hoà nhưng chẳng mấy chốc người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Tần Kha cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, sau đó hỏi một câu bâng quơ: “Dựa vào đâu em cho rằng chúng ta không có kết quả.”
“Anh sẽ đi nước ngoài sao?”
Tôi ngây người.
Tần Kha không lên tiếng mà đóng cửa sổ lại.
Tôi cũng không hiểu thời tiết chớm hạ nữa, rõ ràng có mở điều hoà nhưng lại càng lúc càng nóng.
Đ ốt cháy trái tim tôi, khiến nó đập nhanh hơn.
“Lê Nguyện.”
“Dạ?”
“Em không nóng sao?”
Tôi như bị b ỏ b ù a, dán mắt vào gương mặt bảnh bao của Tần Kha.
Có một khoảnh khắc nào đó tự dưng trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Kha đang quyến rũ tôi.
Nhưng chẳng mấy chốc nó đã bị phủ định.
Một người có tính công tử như Tần Kha, sao có thể chủ động được.
Thế là tôi nắm lấy cổ áo anh, sau đó cúi người hôn lên môi anh.
“Nguyện, anh yêu em.”
Giọng nói trầm trầm quyến rũ như mang theo dòng điện chạy qua tai tôi, cảm giác tê tê lan ra sau lưng.
“Tần Kha…” Giọng tôi run run.
Cánh môi hé mở bị anh hôn lấy.