Chương 15 - Khi Đại Thù Được Báo! - Tình Cũ Đã Qua

15.

Tôi đứng ở trong con hẻm ven đường trường học, lặng lẽ đợi anh, trong lòng vẫn còn sót lại một chút cảm xúc ấm áp.

Kết quả, Giang Thừa lái xe nhanh như bay đến đây, phanh gấp một cái trước mặt tôi, làm tôi sợ tới mức rơi luôn cả cốc trà sữa xuống đất.

Anh mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng như thể tôi đang thiếu nợ anh mười triệu.

Anh đứng ở trước mặt tôi, trông khủng bố như đang chuẩn bị trấn áp người ta.

“Muốn biết đáp án không Giang Thừa?”

Tôi kéo ống tay áo anh: “Cúi đầu xuống.”

Anh hơi ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu xuống, trong ánh mắt che giấu hàng vạn cảm xúc.

“Thấp xuống nữa, tại sao anh lại cao thế không biết.”

Nghe tôi thúc giục, anh lại cúi đầu xuống thấp hơn.

Tôi kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh, hung hăng cắn mạnh một cái vào môi anh.

“Nếu còn dám lấy tuyệt giao ra để uy hiếp em, hoặc cưỡng hôn em, em sẽ cắn ch.ế.t anh đấy, tên choá xấu xa này.”

Cuối cùng cũng báo được đại thù!

“Hic, Cố Tiểu Kiều, sao em lại…”

Giang Thừa đau đến mức nhe răng trợn mắt, che miệng gào khóc thảm thiết.

“Không được rồi, đau ch.ế.t anh rồi…”

Tôi vạch trần bộ mặt giả dối của anh: “Anh thôi giả vờ đi.”

“Thật đấy, Cố Tiểu Kiều, em định cắ.n mất một miếng thịt của anh à?”

“Trời ơi… má.u chảy đầm đìa rồi này… ai ui xong rồi… miệng anh sắp thành miệng thỏ rồi…”

Tôi nhất thời có chút hoang mang, tiến đến gần nhìn anh: “Anh cầm tay em đi, để em xem chút…”

Còn chưa nói xong, cả người tôi đã bị anh kéo thẳng vào trong lòng.

Tôi vừa định bỏ chạy thì tay đã bị anh nắm lại, đẩy tôi lên xe, hôn xuống!

Aaa! Tôi lại nổi điê.n lên rồi… Tức ch.ế.t tôi, tức ch.ế.t tôi rồi… Tôi sẽ không bao giờ….để ý đến anh nữa…không nói đùa đâu.”

“Đừng giận anh mà.”

“Cú.t.”

“Anh mời em uống trà sữa nhé!”

“Cú.t.”

“Đi ăn thịt nướng nhé!”

“Cú.t.”

“Đi ăn bún ốc nhé!”

Anh cúi đầu khẽ cười một tiếng, lặng lẽ nắm lấy tay tôi, đeo lên một đồ vật gì đó. Tôi nâng tay lên nhìn thoáng qua ngón áp út.

Mẹ nó, sao sao viên kim cương này lại to và sáng bóng như vậy? Tôi thích lắm…

Tôi cắn chặt răng nói: “Phải thêm một bữa lẩu nữa.”

“Em đối với anh không phải vì đồ ăn đâu.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Giang Thừa, anh phải quỳ xuống cầu hôn chứ.”

“Không phải em đồng ý rồi sao?”

“Em đồng ý khi nào? Mau quỳ xuống.”

Vì thế, đêm trăng mông lung, gió thổi dịu dàng, có người quỳ một gối xuống, thu hồi tất cả những gì không nghiêm túc: “Cố Tiểu Kiều, chúng ta kết hôn đi, em xem anh đã nhớ thương em hai mươi năm rồi, bây giờ e đã đồng ý được chưa?”

“Em sẽ không đồng ý, Giang Thừa choá thế mà cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha ha ha…”

Nói xong tôi nhanh chân bỏ chạy, để cho cái tên cú.n ngố.c kia sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó dễ dàng bắt được tôi.

Anh dùng hai tay véo vào hai bên thịt ở trên má tôi, nở một nụ cười xấu xa.

“Em không đồng ý đúng không? Được rồi, anh sẽ hôn em cho đến khi nào em đồng ý mới thôi.”

Không chần chừ gì nữa, tôi đồng ý.

Nói về không biết xấu hổ, tôi còn lâu mới chơi lại được anh.