Chương 12 - Tiễn biệt - Tình Cũ Đã Qua
12.
Ngày hôm sau, tôi đến gặp Tạ Xuyên.
Hắn cướp lời nói trước: “Cố Kiều, em đến đây để từ chối anh đúng không?”
Tôi im lặng gật đầu không lên tiếng.
Hắn thở dài, cười chua xót: “Thật ra, anh cũng đã nghĩ tới rồi…” - Hắn chậm lại, giả vờ cười thoải mái: “Cố Kiều, em có thể giúp anh một việc được không?”
Mẹ Tạ Xuyên mắc bệnh u.ng th.ư giai đoạn cuối, sắp không thể chống chọi được nữa, Tạ Xuyên muốn bà ấy ra đi được thanh thản.
Bà ấy nằm trên giường bệnh cực kỳ gầy yếu, tóc đã bị rụng hết, trên mặt không còn một tia huyết sắc, xung quanh là hàng đống các thiết bị theo dõi.
Người phụ nữ khoẻ mạnh nhiều năm trước vẫn còn mạnh mẽ làm việc ở công trường, trong nháy mắt đã trở thành dáng vẻ như này, trong lòng tôi chua xót, không nhịn được cảm giác khó chịu.
“Mẹ, mẹ xem ai tới này?”
Người nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy tôi đã có chút kinh ngạc: “Kiều Kiều?”
Tôi cố gắng mỉm cười: “Dì ơi, đã lâu không gặp.”
Bà ấy cố gắng ngồi dậy, nửa người tựa vào giường bệnh, nhìn tôi cười dịu dàng.
“Tiểu Xuyên, lát nữa con đưa mấy hộp dâu tây mà bố con trồng cho Kiều Kiều mang về nhé.”
Bà ấy mỉm cười nắm lấy tay tôi: “Dì nhớ cháu thích nhất là dâu tây đúng không?”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Dì ơi, dì hãy dưỡng bệnh thật tốt nhé.”
“Cháu và Tạ Xuyên cũng sẽ…”
Mẹ Tạ Xuyên mỉm cười, ở khóe mắt đã có vài giọt lệ: “Được, được, được…”
Sau đó, bà ấy quay sang nói với Tạ Xuyên: “Tạ Xuyên, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Kiều Kiều.”
Sau khi Tạ Xuyên ra ngoài, bà ấy lau nước mắt ở khóe mắt đi, rồi nói: “Dì biết thằng bé làm vậy để dì an tâm. Lúc trước nó cũng đưa một cô gái đến, nhưng dì biết, trong lòng nó vẫn không thể buông bỏ cháu.”
“Cháu là một đứa trẻ tốt, rời khỏi Tạ Xuyên sẽ có cơ hội gặp được một người tốt hơn. Đã nhiều năm như vậy, sao hai đứa có thể quay lại được? Tuy dì không có được học hành nhiều, nhưng đạo lý này dì vẫn có thể hiểu được.”
Mẹ Tạ Xuyên cẩn thận cầm tay tôi, cười hỏi: “Nói cho dì nghe, cháu đã kết hôn chưa?”
“Cháu chưa, nhưng bọn cháu đã đính hôn rồi.” - Tôi kìm nước mắt trả lời.
“Thật tốt, không biết thằng bé nào lại may mắn như vậy, dì bây giờ chỉ có thể chúc cho hai đứa sống thật hạnh phúc.”
Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng tuôn rơi khi tôi mở cửa bước ra ngoài.
Đột nhiên tôi nghĩ đến lúc nhỏ chơi trốn tìm, dù bố tôi biết tôi đang trốn ở đâu nhưng ông vẫn vờ như không nhìn thấy, chơi một trò chơi trẻ con với tôi.
Bố mẹ ở trên đời này, đến giây phút cuối cùng vẫn nghĩ cho con cái.
“Cảm ơn em, Cố Kiều.”
Tạ Xuyên đứng ở bên cạnh, cầm khăn giấy lau muốn lau nước mắt cho tôi, tay giơ được nửa chừng, ý thức được điều gì đó, lại đưa khăn giấy vào tay tôi.
Tôi nhận khăn giấy và nói cảm ơn.
“Thật ra dì đã biết anh muốn làm dì an tâm, đi cũng muốn anh được yên tâm.”
Tạ Xuyên sửng sốt, hoảng loạn quay người đi, đưa tay lên che mắt, thân thể hơi run lên: “Mẹ giấu anh, mỗi lần gọi điện thoại mẹ đều nói đang ổn lắm. Mẹ bị bệnh một năm anh mới biết… Bác sĩ nói… không cứu được nữa…”
Tạ Xuyên cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào nức nở: “Cố Kiều, chúng ta đã đến cái tuổi phải chứng kiến sự ra đi của người thân rồi…”
Tôi nhìn bóng lưng của Tạ Xuyên, suy nghĩ rất nhiều.
Trước đây, tôi đã từng đọc “Mục Tống” của Long Ứng Đài.
Cái gọi là tình mẫu tử của phụ nữ, chẳng qua có ý nghĩa là duyên phận của bạn và con ở kiếp này, bạn sẽ không ngừng nhìn theo bóng lưng của nó khuất dần trong cuộc đời. Bạn đứng ở cuối con đường nhìn nó dần dần biến mất ở nơi góc đường, tấm lưng của nó lặng lẽ nói với bạn, không cần phải đuổi theo nữa.*
*Này là đoạn trích trong “Mục Tống” của Long Ứng Đài. Mình không biết bài này, tìm bản tiếng Việt thì không ra, đây là bản mình edit thô, độ chính xác không cao. Mong mn bỏ qua TT
Lúc đó, tôi vẫn còn mơ hồ không hiểu được đoạn văn này, chỉ là cảm thấy rất thương cảm và buồn bực.
Sau này tôi mới hiểu được, cuộc đời chẳng qua là một hồi, một hồi biệt ly và đi xa, không có nhiều thời gian, tất cả những gì chúng ta có thể làm là trân trọng hiện tại.
“Thật ra trước khi chia tay, trong một lần về nhà, khi đó tôi tìm được hồ sơ bệnh án của bố tôi, ông ấy từng làm phẫu thuật tim, nhưng tôi lại không biết điều đó, tôi thực sự cảm thấy mình rất bất hiếu. Tôi liều lĩnh vì tình yêu, ngay cả bố mẹ bị bệnh tôi cũng không biết. Cho nên mấy năm nay, tôi vẫn luôn ở bên họ.”
“Tạ Xuyên, anh biết đấy, tôi sẽ không nói lời an ủi nào, tôi chỉ hy vọng… anh có thể sống thật tốt.”
Tôi nhìn bóng lưng của hắn, chợt nhớ đến ngày đầu tiên tôi gặp chàng trai Tạ Xuyên mười tám tuổi. Khi ấy Tạ Xuyên đi dưới ánh hoàng hôn, một thân toát ra cảm giác cô độc.
Một lát sau, hắn chậm rãi xoay người lại, thu hồi những cảm xúc không thể kiềm chế của mình: “Chúng ta đi dạo một chút nhé.”
Ngày hôm sau, tôi đến gặp Tạ Xuyên.
Hắn cướp lời nói trước: “Cố Kiều, em đến đây để từ chối anh đúng không?”
Tôi im lặng gật đầu không lên tiếng.
Hắn thở dài, cười chua xót: “Thật ra, anh cũng đã nghĩ tới rồi…” - Hắn chậm lại, giả vờ cười thoải mái: “Cố Kiều, em có thể giúp anh một việc được không?”
Mẹ Tạ Xuyên mắc bệnh u.ng th.ư giai đoạn cuối, sắp không thể chống chọi được nữa, Tạ Xuyên muốn bà ấy ra đi được thanh thản.
Bà ấy nằm trên giường bệnh cực kỳ gầy yếu, tóc đã bị rụng hết, trên mặt không còn một tia huyết sắc, xung quanh là hàng đống các thiết bị theo dõi.
Người phụ nữ khoẻ mạnh nhiều năm trước vẫn còn mạnh mẽ làm việc ở công trường, trong nháy mắt đã trở thành dáng vẻ như này, trong lòng tôi chua xót, không nhịn được cảm giác khó chịu.
“Mẹ, mẹ xem ai tới này?”
Người nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy tôi đã có chút kinh ngạc: “Kiều Kiều?”
Tôi cố gắng mỉm cười: “Dì ơi, đã lâu không gặp.”
Bà ấy cố gắng ngồi dậy, nửa người tựa vào giường bệnh, nhìn tôi cười dịu dàng.
“Tiểu Xuyên, lát nữa con đưa mấy hộp dâu tây mà bố con trồng cho Kiều Kiều mang về nhé.”
Bà ấy mỉm cười nắm lấy tay tôi: “Dì nhớ cháu thích nhất là dâu tây đúng không?”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Dì ơi, dì hãy dưỡng bệnh thật tốt nhé.”
“Cháu và Tạ Xuyên cũng sẽ…”
Mẹ Tạ Xuyên mỉm cười, ở khóe mắt đã có vài giọt lệ: “Được, được, được…”
Sau đó, bà ấy quay sang nói với Tạ Xuyên: “Tạ Xuyên, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Kiều Kiều.”
Sau khi Tạ Xuyên ra ngoài, bà ấy lau nước mắt ở khóe mắt đi, rồi nói: “Dì biết thằng bé làm vậy để dì an tâm. Lúc trước nó cũng đưa một cô gái đến, nhưng dì biết, trong lòng nó vẫn không thể buông bỏ cháu.”
“Cháu là một đứa trẻ tốt, rời khỏi Tạ Xuyên sẽ có cơ hội gặp được một người tốt hơn. Đã nhiều năm như vậy, sao hai đứa có thể quay lại được? Tuy dì không có được học hành nhiều, nhưng đạo lý này dì vẫn có thể hiểu được.”
Mẹ Tạ Xuyên cẩn thận cầm tay tôi, cười hỏi: “Nói cho dì nghe, cháu đã kết hôn chưa?”
“Cháu chưa, nhưng bọn cháu đã đính hôn rồi.” - Tôi kìm nước mắt trả lời.
“Thật tốt, không biết thằng bé nào lại may mắn như vậy, dì bây giờ chỉ có thể chúc cho hai đứa sống thật hạnh phúc.”
Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng tuôn rơi khi tôi mở cửa bước ra ngoài.
Đột nhiên tôi nghĩ đến lúc nhỏ chơi trốn tìm, dù bố tôi biết tôi đang trốn ở đâu nhưng ông vẫn vờ như không nhìn thấy, chơi một trò chơi trẻ con với tôi.
Bố mẹ ở trên đời này, đến giây phút cuối cùng vẫn nghĩ cho con cái.
“Cảm ơn em, Cố Kiều.”
Tạ Xuyên đứng ở bên cạnh, cầm khăn giấy lau muốn lau nước mắt cho tôi, tay giơ được nửa chừng, ý thức được điều gì đó, lại đưa khăn giấy vào tay tôi.
Tôi nhận khăn giấy và nói cảm ơn.
“Thật ra dì đã biết anh muốn làm dì an tâm, đi cũng muốn anh được yên tâm.”
Tạ Xuyên sửng sốt, hoảng loạn quay người đi, đưa tay lên che mắt, thân thể hơi run lên: “Mẹ giấu anh, mỗi lần gọi điện thoại mẹ đều nói đang ổn lắm. Mẹ bị bệnh một năm anh mới biết… Bác sĩ nói… không cứu được nữa…”
Tạ Xuyên cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào nức nở: “Cố Kiều, chúng ta đã đến cái tuổi phải chứng kiến sự ra đi của người thân rồi…”
Tôi nhìn bóng lưng của Tạ Xuyên, suy nghĩ rất nhiều.
Trước đây, tôi đã từng đọc “Mục Tống” của Long Ứng Đài.
Cái gọi là tình mẫu tử của phụ nữ, chẳng qua có ý nghĩa là duyên phận của bạn và con ở kiếp này, bạn sẽ không ngừng nhìn theo bóng lưng của nó khuất dần trong cuộc đời. Bạn đứng ở cuối con đường nhìn nó dần dần biến mất ở nơi góc đường, tấm lưng của nó lặng lẽ nói với bạn, không cần phải đuổi theo nữa.*
*Này là đoạn trích trong “Mục Tống” của Long Ứng Đài. Mình không biết bài này, tìm bản tiếng Việt thì không ra, đây là bản mình edit thô, độ chính xác không cao. Mong mn bỏ qua TT
Lúc đó, tôi vẫn còn mơ hồ không hiểu được đoạn văn này, chỉ là cảm thấy rất thương cảm và buồn bực.
Sau này tôi mới hiểu được, cuộc đời chẳng qua là một hồi, một hồi biệt ly và đi xa, không có nhiều thời gian, tất cả những gì chúng ta có thể làm là trân trọng hiện tại.
“Thật ra trước khi chia tay, trong một lần về nhà, khi đó tôi tìm được hồ sơ bệnh án của bố tôi, ông ấy từng làm phẫu thuật tim, nhưng tôi lại không biết điều đó, tôi thực sự cảm thấy mình rất bất hiếu. Tôi liều lĩnh vì tình yêu, ngay cả bố mẹ bị bệnh tôi cũng không biết. Cho nên mấy năm nay, tôi vẫn luôn ở bên họ.”
“Tạ Xuyên, anh biết đấy, tôi sẽ không nói lời an ủi nào, tôi chỉ hy vọng… anh có thể sống thật tốt.”
Tôi nhìn bóng lưng của hắn, chợt nhớ đến ngày đầu tiên tôi gặp chàng trai Tạ Xuyên mười tám tuổi. Khi ấy Tạ Xuyên đi dưới ánh hoàng hôn, một thân toát ra cảm giác cô độc.
Một lát sau, hắn chậm rãi xoay người lại, thu hồi những cảm xúc không thể kiềm chế của mình: “Chúng ta đi dạo một chút nhé.”