Chương 1 - Tạ Xuyên Quay Về - Tình Cũ Đã Qua

1.

Nghe nói Tạ Xuyên đã về nước cùng với vị hôn của mình, bọn họ chuẩn bị sắp kết hôn.

Vì để tránh gặp hắn, tôi lặng lẽ ném thư mời kỷ niệm ngày thành lập trường vào trong thùng rác.

Trong nhóm lớp vô cùng sôi nổi, nghe nói Tạ Xuyên đã vung tay tặng cho trường cũ một thư viện mới.

Rất nhiều người hét lên buổi lễ đã kết thúc, gọi mọi người tập trung lại.

Tôi yên lặng tắt điện thoại, không để ý nữa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp lại Tạ Xuyên, càng không nghĩ tới tôi sẽ gặp lại hắn trong một tình huống bất ngờ như vậy.

Trong phòng VIP, hắn ngồi ở ghế chủ tiệc, bên cạnh là cô bạn gái xinh đẹp cùng với những tiếng nịnh hót ở xung quanh.

Tôi cứng đờ đứng ở đó, món ăn trên tay trong chốc lát đã trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay.

Tôi hít một hơi thật sâu, cúi đầu thấp nhất có thể, nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn.

Vừa định nhấc chân rời đi, một tiếng phàn nàn không kiên nhẫn vang lên: “Cái cô phục vụ này bị sao thế? Đổ hết nước canh lên túi của tôi rồi.”

Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

“Thành thật xin lỗi, túi của cô bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền cho cô.” - Tôi cúi đầu, thấp giọng đáp.

“Chị gái à, chị có biết cái túi này bao nhiêu không? Chị đào ở đâu ra mà bồi thường?”

Bạn gái nhỏ của Tạ Xuyên cau mày, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt.

Trong lúc vô cùng xấu hổ, tôi cắn răng định nói thì trong đám đông, có một người đột nhiên la lên: “Ôi~ đây không phải là Cố Kiều sao? Cậu không đi tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mà ở đây làm phục vụ à?”

Nhất thời, cả phòng đầy tiếng thì thầm xôn xao.

Mọi người đều biết, tôi là ánh trăng sáng của Tạ Xuyên, cũng là cái gai ở trong lòng hắn.

Năm đó, hắn yêu tôi rất khổ sở, là do tôi ngại hắn gia cảnh bần hàn.

Bây giờ, hắn đã công thành danh toại, có người đẹp ở bên.

Còn tôi, từ hoa khôi giảng đường biến thành một trò cười.

Mọi người đương nhiên là đang chờ xem tôi sẽ bị bẽ mặt như thế nào.

Tôi nén cơn xấu hổ, lịch sự trả lời: “Tôi biết nó là túi Hermès, cô ra giá đi, tôi sẽ chuyển tiền.”

Cô ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Ồ, thì ra là chị Cố Kiều à, Tạ Xuyên từng nhắc đến chị với em.”

Dừng một chút, cô ta lại chuyển giọng nói: “Nghe nói năm đó, hai người vì sính lễ 20 vạn nên mới chia tay, thật sự rất đáng tiếc.”

Cô ta chậm rãi lau tay, nhìn tôi khẽ mỉm cười: “Dù sao cũng là bạn học cũ, chị Cố Kiều còn phải vất vả làm việc để kiếm tiền như vậy, em làm sao có thể không biết xấu hổ đòi tiền bồi thường được.”

Cô ta ra vẻ rộng lượng, cười dịu dàng, quay sang nhìn Tạ Xuyên đang ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Anh nói xem có đúng không, Tạ Xuyên?”

Tôi đã từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Tạ Xuyên, chỉ riêng dáng vẻ cao cao tại thượng là chưa từng nhìn thấy.

Bộ vest đắt tiền, đồng hồ phiên bản giới hạn, thậm chí cả cặp kính gọng vàng trên sống mũi, khiến hắn trông rất giống một người thành đạt.

Trông thật gần nhưng lại cũng rất xa.

Ánh mắt hắn lạnh lùng xuyên qua mắt kính, trong nháy mắt, ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Nhất thời, tôi bối rối, nhịp tim cũng đập loạn nhịp.

Yết hầu của Tạ Xuyên khẽ cử động, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, im lặng một hồi lâu, cười hờ hững: “Chỉ một cái túi thôi mà, mua thêm cái khác là được.”

Giọng điệu của hắn cực kỳ lạnh nhạt, trong ánh mắt ngập tràn những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

Năm đó, hắn dùng tiền tiết kiệm một tháng của mình để mua cho tôi một chiếc túi LV giả cao cấp.

Nhưng bây giờ đã không còn giống ngày xưa, hắn giờ đây đã có thể vung tiền như rá.c.

Mọi người xem náo nhiệt, không ngại chuyện to thêm, có người bắt đầu la ó: “Cố Kiều này, một cái túi của người ta cũng đã mấy vạn rồi, cậu cũng nên kính Từ Vi một ly đi chứ, cảm ơn người ta.”

“Đúng rồi, đúng rồi, chia tay rồi thì vẫn là bạn. Nếu đã gặp nhau rồi thì ngồi uống với nhau một tí đi. Nhà hàng này rất đắt tiền nên tôi đoán chắc bình thường cậu cũng không dám ăn ở đây đâu.”

Dăm ba câu nói đùa nhưng lại hàm chứa ý tứ muốn xem trò vui.

Năm năm trước, khi nhắc đến Tạ Xuyên, mọi người đều tỏ ra khinh thường: “Cái thằng nghèo đó!”

Đến khi chúng tôi chia tay, mọi người đều âm thầm bình luận: “Đáng lẽ là phải chia tay từ lâu rồi.”

Bây giờ, hắn phản công đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, những người từng dè bỉu hắn sớm đã thay đổi sắc mặt.

Khi nhắc đến Cố Kiều thì đều là: “Không có mắt”, “ghé.t nghèo ưa giàu”, nhất là vào lúc này, ai ai cũng muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Tôi lấy hệ thống liên lạc nội bộ ra, phân phó: “ Quản lí Lý, cầm túi xách của tôi vào phòng VIP.”

Nhất thời, mọi người đều đang rất tò mò, hiệu suất của quản lý khách sạn quả thực rất nhanh.

Sau khi tôi nhận được túi xách liền đặt ở trước mặt Từ Vi, rõ ràng cô ta đã bị hành động này của của tôi làm cho bị sốc.

“Birkin da cá sấu phiên bản giới hạn, giá chắc cũng phải gấp ba, gấp bốn giá cái túi của cô. Hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền mặt, tôi lấy nó để đền cho cô được không?”

Từ Vi sững sờ, không nói nên lời.

Mọi người lập tức im lặng, không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.

Tôi gạt đi suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên, nói thêm: “Bữa cơm hôm nay của mọi người cứ gọi thoải mái, đây là khách sạn của vị hôn phu của tôi, hôm nay làm ăn rất được, tôi đến giúp đỡ một chút.”

Sau một khoảng thời gian im lặng, những lời thì thầm dần trở nên nhiều hơn.

Một lúc sau, có người lên tiếng hoà giải: “Haha, Cố Kiều đính hôn rồi à? Sao vẫn chưa thấy cậu đăng lên vòng bạn bè?”

“Ừa, có hơi vội. Khi nào kết hôn tôi sẽ mời mọi người.” - Tôi giải thích.

Lễ đính hôn của tôi và Giang Thừa có thể nói vừa vội vã lại vừa buồn cười. Hai chúng tôi vì đã quá mệt mỏi với việc bị thúc giục kết hôn nên đã nói dối là đang ở bên nhau. Kết quả hai nhà lại vui vẻ đến mức thức cả đêm không ngủ để báo tin vui cho họ hàng.

Nếu không phải hôm đó là ngày cuối tuần thì có khi bọn họ đã đưa thẳng chúng tôi đến cục dân chính.

Trong đám người, không biết ai đã nói ra: “Đây là khách sạn của vị hôn phu của cậu? Tôi nhớ rõ ràng chủ khách sạn đã ngoài năm mươi tuổi rồi mà?”

“Năm mươi tuổi thì đã làm sao? Người ta có tiền mà.”

“Cố Kiều, năm đó cậu chia tay với Tạ Xuyên là để cưới một ông già à?”

Không khí ngưng trệ trong chốc lát bị tản ra, mọi người anh một câu, tôi một câu trong mắt chứa đầy vẻ mặt khinh thường.

Khách sạn này được Giang Thừa mở vào mấy năm trước, mấy năm nay anh ấy không có ở đây nên đã để cho chú Giang quản lý.

Hàm ý trong lời nói của mọi người không có gì khác ngoài: ‘Cố Kiều dựa vào ngoại hình để gả cho một ông già giàu có’.