Chương 98 - Tình Ca
Suy đi nghĩ lại một hồi, Ngọc Vy đánh liều cất tiếng bởi cô không nỡ thấy người đàn ông mình yêu đau khổ vì tình mà không biết lý do bị từ chối là gì.
- Thi San à, mấy hôm trước Vy đi học về thì gặp Thanh Phong say xỉn bên đường. Anh ấy khóc nhiều lắm. Mấy hôm nay không đến Học viện, ở miết trong phòng.
Bàn tay Ngọc Vy nắm chặt lấy vạt váy và đầu cô cúi gầm để che giấu đi nỗi xúc động đang dâng trào khi nhớ về hình ảnh tiều tụy của anh.
Thi San cũng nghẹn ngào chẳng nói nên lời vì cảm giác tội lỗi. Anh là ân nhân của cô nhưng cuối cùng cô lại đối xử với anh tệ như thế này.
- Một người đàn ông tốt như anh ấy chẳng có lý do gì để San từ chối cả. Trừ phi San đã có người trong lòng. Có phải là anh Thắng Vũ không? – Ngọc Vy tiếp tục hỏi.
- Phải. Chính là anh ấy.
- Vậy tại sao San lại muốn rời đi?
- Vì anh ấy. Vì anh ấy và cả mẹ anh ấy nữa.
Sau tiếng thở dài ảm đạm, Thi San thú nhận với Ngọc Vy tình cảm mà cô dành riêng Thắng Vũ.
Cô cũng chẳng giấu cô bạn chuyện Nhã Tiên đang cật lực gây sức ép lên mình và cả chuyện sức khỏe của bà Hoàng Mai không tốt khi công ty liên tục xảy ra chuyện.
- Nếu là vấn đề tài chính và các mối quan hệ thì anh Thắng Vũ có thể nhờ anh Thanh Phong và ba của anh ấy giúp mà. – Ngọc Vy vội nói.
- Với tính cách của Thắng Vũ thì anh ấy sẽ tự mình gồng gánh tất cả. San không muốn anh ấy vất vả, chạy ngược chạy xuôi chỉ vì yêu San. Vy à, làm ơn đừng cho ai biết chuyện này. – Giọng Thi San như cầu khẩn.
- Nhưng San có từng nghĩ nếu San bỏ đi thì anh ấy sẽ buồn lắm không?
- Buồn nào rồi cũng qua thôi. Giống như San nè, lúc mẹ mất San buồn lắm nhưng thời gian sẽ làm nguôi ngoai tất cả. Tuy có thương có nhớ nhưng vẫn đi làm, đi học được mà.
Giọt nước mắt trên khóe mi Ngọc Vy rơi xuống, thấm ướt vạt áo lụa. Cô không phải khóc cho Thanh Phong mà là vì cô xót xa cho bạn mình. Có lẽ Thi San đã rất khổ tâm và dằn vặt với mối tình còn chưa kịp nở này.
Thật ra, Ngọc Vy cũng hiểu vấn đề tài chính và các mối quan hệ của công ty là mấu chốt quyết định sự sống còn của công ty đó.
Tuy công ty Hồng Hoan có rất nhiều tiền nhưng tất cả đều nằm trong vòng quay vốn liên tục của các hoạt động kinh doanh, cho dẫu Thanh Phong có muốn giúp Thắng Vũ thì anh cũng chỉ có thể xin mẹ anh được phần nào mà thôi.
- Xe buýt tới rồi.
Thi San lên tiếng và đứng dậy, Ngọc Vy cũng rời ghế, bước theo. Ánh nắng nhàn nhạt của xế chiều hắt vào cửa kính, tô hồng gương mặt của hai cô gái nghèo.
Giữa đường phố tấp nập những người và xe, Thi San thấy mình thật lạc lõng. Giấc mơ cổ tích của cô đến đây cũng đã tan rồi, cô cần tỉnh lại và bước tiếp thôi.
Cùng lúc này, trong văn phòng của giám đốc công ty Thắng Minh, Triệu Kiến Đức đang vui vẻ trò chuyện cùng bà Hoàng Mai.
Ông cho biết các sai phạm trong quá trình thi công đã được đối tác đồng ý cho khắc phục dần dần chứ không yêu cầu hủy hợp đồng nữa.
Còn về vấn đề tài chính thì ông sẽ bỏ thêm tiền để công ty quay vòng vốn cho đến khi thu hồi được các công nợ đang rải rác vì vướng mắc trong khâu thanh toán.
- Cám ơn anh, anh đã vất vả vì công ty quá nhiều. – Bà Hoàng Mai cúi đầu, tỏ vẻ biết ơn người cộng sự.
- Có gì đâu, trước sau gì cũng để lại cho hai đứa nhỏ mà. Tôi mong hai đứa nó có thể thành đôi để cùng nhau phát triển Thắng Minh, đồng vợ đồng chồng thì mới tát cạn biển Đông được.
Bà Hoàng Mai là người phụ nữ khá sắc sảo và tinh ý trong những chuyện liên quan tới tình cảm nên bà hiểu rõ Triệu Kiến Đức muốn gì.
Bà cũng rất yêu quý Nhã Tiên và nếu Thắng Vũ cũng yêu cô ấy thì bà hoàn toàn tán thành và chúc phúc cho cuộc hôn nhân của chúng.
Thế nhưng, bà đã nhận ra tình cảm mà con trai mình dành cho cô nàng giúp việc. Thật lòng mà nói, bà không muốn tình yêu của Thắng Vũ bị chi phối bởi vật chất hay địa vị.
- Chuyện tình cảm quan trọng là do hai đứa nó.
Nghe bà Hoàng Mai nói vậy, Triệu Kiến Đức liền gật gù và cười. Ông tin rằng Thắng Vũ chắc chắn suy nghĩ lại và đồng ý sánh vai cùng Nhã Tiên mà thôi.
Nếu anh biết mẹ anh cũng muốn anh kết hôn cùng Nhã Tiên và biết tình hình công ty đang rơi vào khủng hoảng thì anh sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Một người còn đang ngồi trên ghế giảng đường như anh sẽ chẳng có đủ dũng khí và thực lực để tự mình xoay sở mà không nương tựa vào ai.
- Khi Thắng Vũ quay lại thì chị hãy nói với nó về chuyện này nhé, sau đó thì tôi cũng sẽ gặp và nói thêm. Tuổi trẻ thường chạy theo những cảm xúc bồng bột mà không suy nghĩ gì cho tương lai, thế nên chúng ta cần định hướng cho chúng kẻo lại sai đường.
Dứt lời, Triệu Kiến Đức đứng lên, rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa đóng lại thì bà Hoàng Mai cũng gục đầu xuống trên đống hồ sơ. Bà hiểu trong câu nói ấy còn kèm theo lời đe dọa.
Trước đây, bà chỉ thấy nhà trai ép hôn nhà gái chứ chưa thấy nhà gái ép nhà trai kết hôn bao giờ cả.
Bà thầm trách bản thân vô dụng vì đã làm tiêu tan sự nghiệp của chồng và liên lụy đến hạnh phúc cả đời của con trai.