Chương 206 - Tình Ca
Triệu Kiến Đức lấy tay lau vội giọt nước mắt, cẩn thận dìu con gái đến bên cạnh chàng rể quý.
Ai mà ngờ Thắng Vũ cuối cùng cũng trở thành con rể của ông. Hận thù đã lùi xa vào dĩ vãng, Thi San đã tự tay đề tên vợ chồng ông lên thiệp mời đám cưới và đưa đến tận nhà.
Giây phút trao nhẫn, cả anh và cô đều bật khóc. Đoạn đường họ đã đi qua, đồng hành rồi chia xa, chia xa lại đồng hành là những ký ức chẳng thể phai mờ nhắc họ phải luôn trân trọng mối lương duyên trời ban này.
- Thi San à, cảm ơn em đã đến và thay màu áo mới vì anh. Suốt cuộc đời anh không quên chân tình dành hết cho em. – Thắng Vũ siết chặt lấy tay Thi San, mượn lời bài hát thổ lộ lòng mình với cô dâu mới.
- Sau bao giông bão, tình yêu của chúng ta vẫn nguyên vẹn như thuở đầu. Suốt cuộc đời em không quên chân tình dành hết cho anh. – Giọng cô nghèn nghẹn trong micro.
Xung quanh, ai ai cũng sụt sùi nhìn nhau, gật đầu.
Nụ hôn của cô dâu chú rể vừa dứt thì những tràng pháo tay cũng vang lên, khuấy động cả một vùng quê buổi ban chiều vốn luôn tịch mịch.
- Và trước khi chúng ta di chuyển đến sân bóng của xã để nhập tiệc thì tôi muốn vợ mình thực hiện giấc mơ mà tôi đã luôn ao ước được một lần thực hiện.
Sau câu nói, Thắng Vũ nắm tay Thi San dẫn đến cây đàn piano trắng gần đó. Anh cầm chiếc vĩ cầm trao cho cô rồi chậm rãi ngồi xuống ghế.
Tuy anh không nói trước sẽ biểu diễn bản nhạc nào nhưng cô đã hiểu ý, nhẹ nhàng nâng chiếc violin lên vai, khe khẽ gật đầu.
Âm thanh của tiếng piano thật buồn chầm chậm ngân lên, gợi hình ảnh của những chiếc lá vàng rơi nhẹ giữa tầng không rồi cuốn theo bước chân người con gái đang nhẹ nhàng đi tìm những hồi ức dĩ vãng trong khu rừng vắng.
Khi những ngón tay chàng nghệ sĩ dừng lại thì giai điệu da diết của tiếng vĩ cầm cất lên, đẩy nỗi buồn lên đến đỉnh điểm. Bàn chân cô gái tiếp tục bước miên man trên con đường vắng đầy hoài niệm.
Bản nhạc Song from a secret garden chính là bản nhạc đầu tiên mà Thắng Vũ đàn cho Thi San nghe, một bản nhạc với muôn trùng điệp sóng của tâm hồn, rất buồn nhưng lại có tác dụng xoa dịu những muộn phiền, những lắng lo, trăn trở trong lòng người, mang đến cho họ sự thư thái, bình yên.
Thắng Vũ cảm nhận được những cảm xúc ẩn giấu sau tiếng vĩ cầm của Thi San, cũng như cô hiểu được những tâm tình chất chứa trong tiếng dương cầm của anh.
Bản nhạc kết thúc cũng là lúc mặt trời rơi xuống cánh đồng hoa, hắt những tia nắng tô hồng cả bầu trời trong, không gợn bóng mây bay.
Thi San bước đến, đặt cây đàn xuống và nắm lấy bàn tay chú rể. Cô gái cuối cùng cũng đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình trong khu rừng ẩn chứ nhiều bí ẩn.
Bữa tiệc ấm áp, chân tình của cặp đôi đã kết nối những con người vốn là cậu ấm, cô chiêu của giới thượng lưu với những người lao động nghèo. Chẳng còn bất kỳ khoảng cách hay sự e dè. Họ vui vẻ trò chuyện và mời nhau những ly rượu nồng.
Tiệc tàn thì cũng đã tám giờ tối, khách khứa lần lượt kéo nhau ra về. Cô dâu chú rể xúc động bắt tay từng người và nói lời cảm ơn.
- Hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé. San là cô dâu may mắn nhất mà Vy được biết đó. – Ngọc Vy ôm lấy cô bạn, động viên.
- Tất nhiên rồi, ngay từ khi gặp anh ấy thì San đã biết mình là người may mắn nhất. – Thi San nhìn sang Thắng Vũ, đá lông nheo với anh và nói.
- Vợ ơi, mau về thôi, còn phải để cho vợ chồng người ta động phòng chứ. Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng đấy. – Thanh Phong nắm tay Ngọc Vy, kéo về phía mình, nói nhỏ.
Thi San lại tiếp tục nhìn sang Thắng Vũ, tủm tỉm cười. Từ ngày cô về lại bên anh, chẳng nhớ đã cùng nhau trải qua mấy đêm xuân rồi, nhân ra chắc được cả núi vàng chứ không ít.
Khi chiếc xe cuối cùng rời khỏi sân bóng thì Thắng Vũ cũng lái xe đưa Thi San về nhà.
Đêm nay, lại là một đêm trăng sáng vằng vặc, ánh trăng trong vắt như chiếc gương hòa cùng ánh sáng lóng lánh của những vì tinh tú soi rọi xuống chốn trần gian hữu tình.
Đôi vợ chồng son chẳng dại gì mà dắt nhau đi ngủ sớm, họ cùng nhau leo lên nóc xe ô tô ngồi ngửa cổ ngắm trăng, ngắm những bông hoa hướng dương lắc lư trong gió và lắng nghe tiếng côn trùng ri rít vẳng lại từ xa.
- Anh nằm mơ thấy giấc mơ đó từ khi nào? – Thi San cầm lấy bàn tay chồng lên, vừa mân mê xoa bóp các ngón cho anh vừa hỏi.
- Chỉ vài ngày sau khi gặp em. – Anh thật thà trả lời.
- Thắng Vũ à, nếu năm đó dì Tâm Lan không đưa em đến nhà anh, có lẽ em sẽ mãi bước đi trong khu rừng tăm tối của riêng mình mà không thể tìm thấy ánh sáng là anh. – Cô thoáng thở dài.
- Phải. Dì ấy tái hôn và ra nước ngoài định cư cùng chồng rồi chứ không thì chắc chắn sẽ đến chúc phúc cho chúng ta. Chẳng biết ngoài hai vợ chồng mình, vợ chồng Ngọc Vy và Thanh Phong thì còn cặp nào nên duyên nhờ dì ấy không nhỉ? – Thắng Vũ vuốt ve tóc cô, cất tiếng trầm trầm.
Thi San lắc đầu tỏ ý không biết rồi nhích ra một chút và ngả người nằm trên chân Thắng Vũ. Cô muốn ngắm khuôn mặt anh dưới bầu trời đầy trăng sao như thế này.
Khi thấy gương mặt đẹp như tượng tạc dần cúi gần xuống, cô mỉm cười, nhắm mắt, đón nhận nụ hôn ngọt ngào, âu yếm từ anh. Anh chính là mắt bão của đời cô, về bên anh, cô mới cảm nhận được sự yên bình.