Chương 14 - Tình Ca

Bộ dạng bối rối, mặt đỏ như trái cà chua chín của Thi San không qua được đôi mắt Thắng Vũ. Coi bộ, anh làm cô sợ rồi thì phải.

Lớp bạn bè học chung với anh đều là những cô gái dạn dĩ cùng táo bạo, đúng chuẩn cọc đi tìm trâu, không e dè, động chút là thẹn thùng như vậy. Vừa hay, cô rơi vào mẫu người mà anh thích.

Lái xe ra tới mép đường, qua gương chiếu hậu, thấy cô gái nhỏ cũng đang đứng bên ngoài, lúi húi khóa cổng. Lấy làm ngạc nhiên, anh thắng gấp lại, hạ kính xuống, thò đầu ra gọi tên cô.

- Dạ, anh kêu em. – Thi San vội chạy lại, lễ phép cất lời.

- Em đi đâu vậy? Đường sá chưa rành mà đi đâu? – Thắng Vũ hỏi, đôi chân mày hơi chút nhíu lại.

- À. Em ra chợ mua ít hành lá, sáng em lật đật nên quên mất tiêu. – Cô cười gượng gạo, đáp.

- Lát anh về anh ghé mua cho, em vào nhà đi.

Anh nói và hất nhẹ mái đầu ra hiệu cho Thi San mau quay lại.

Mái tóc nghệ sĩ chẻ ngôi đôi phất bay trong gió rồi rủ xuống khiến cô muốn đứng hình, anh đây là yêu tinh chứ không phải người, trái tim bé nhỏ của cô chứa không nổi bóng hình đầy ám ảnh này.

- Dạ.

Dứt lời, cô cúi đầu chào rồi phóng như bay về phía cánh cổng. Nếu như cô có thể sống mà không cần ăn thì bữa trưa hôm nay cô nhất định sẽ chẳng ngồi cùng anh đâu.

Nếu như bảo không đói rồi tự nhiên hai, ba giờ chiều mò xuống lục nồi, bị anh phát hiện chắc độn thổ mất, ai biết anh còn đi đâu nữa hay ở nhà luôn buổi.

Chờ Thi San khuất bóng hẳn, chiếc xe mới từ từ chuyển bánh, thẳng ra đường lớn.

Quán cà phê mà phóng viên hẹn gặp tọa lạc gần Học viện Thắng Vũ đang theo tu nghiệp nên anh đã chọn khung giờ mà các học viên đã vào trong hết, bởi nếu họ còn lảng vảng ăn uống quanh đó, kiểu gì anh cũng bị bao vây.

- Chào anh Thắng Vũ, rất vinh hạnh được anh nhận lời phỏng vấn cho tờ báo của chúng tôi.

Nam phóng viên niềm nở đứng dậy, tay bắt mặt mừng chào hỏi rồi mời nhân vật chính ngồi xuống ghế.

Bài phỏng vấn độc quyền nghệ sĩ dương cầm vừa đạt giải lớn sẽ là tin tức nóng bỏng được săn đón, giúp tòa soạn thu về món lợi lớn nên tay phóng viên mừng lắm. Cả đêm hôm qua, hắn nằm trên giường mà mắt cứ mở to thao láo, mong cho trời mau mau sáng gấp.

Cảm giác lúc đang chờ người rất căng thẳng nhưng khi Thắng Vũ xuất hiện, mọi thứ trong lòng Tấn Vinh liền được giải tỏa hoàn toàn, anh đúng giờ, không sớm, chẳng muộn, phục trang đơn giản, mặt mày thư sinh, dáng cao và gầy, đặc biệt là nụ cười thân thiện giúp đôi bên xóa nhòa khoảng cách.

Đã tìm hiểu về anh từ trước nên Tấn Vinh biết rõ anh là người thừa kế tương lai của công ty cổ phần Thắng Minh, một cậu ấm ngậm thìa vàng từ bé, nói đúng hơn là anh thuộc nhóm sinh ra từ vạch đích, không giống như hắn, bôn ba bươn chải, vừa làm vừa học, loạn cả lên.

Xét về tuổi đời, Tấn Vinh lớn hơn Thắng Vũ những năm tuổi nhưng vì phép lịch sự cơ bản tối thiểu, thành thử phải gọi bằng anh bởi người đối diện chẳng phải một cậu bé, tầm ảnh hưởng trong âm nhạc cũng không vừa, xưng em thật kỳ, thiếu trang trọng. Còn Thắng Vũ nghe hắn gọi mình bằng anh thì xưng tôi luôn.

Thắng Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống và đưa tay làm hiệu gọi một tách cà phê sữa nóng. Anh là khách quen ở đây nên chỉ cần thấy anh thì nhân viên sẽ biết ngay, buổi sáng là thức uống ấy, trưa thì nước cam vắt, chiều lại có ghé sẽ là trà cung đình nóng, chưa lần thay đổi.

- Anh tên gì nhỉ? Để tôi dễ xưng hô. – Thắng Vũ lên tiếng hỏi.

- Ôi. Tôi quên mất phải giới thiệu bản thân. Tôi tên Đinh Tấn Vinh, là người đã gọi cho anh hôm trước đấy ạ. – Tấn Vinh cất lời, mặt lộ vẻ hối lỗi.

- Được rồi, anh Tấn Vinh, chúng ta bắt đầu thôi, tôi cho phép ghi âm cuộc trò chuyện này.

- Cám ơn anh.

Bộ dạng đúng chuẩn chuyên nghiệp của Thắng Vũ khiến Tấn Vinh càng thêm khâm phục tài năng lẫn bản lĩnh của cậu thanh niên còn chưa bước chân khỏi cánh cổng trường đại học này.

Nếu hắn nhớ không lầm thì trước đây anh đã từng xuất hiện trên các trang báo khi đạt những giải thưởng nặng ký trong nước nhưng ấy chỉ là vài câu trả lời phát biểu cảm nghĩ về cuộc thi thôi, chứ kiểu phỏng vấn từ A tới Z thế này là chưa bao giờ.

Sau khi điều chỉnh lại tác phong, Tấn Vinh nhanh chóng vào công việc. Hắn bật chiếc máy ghi âm bé xíu lên, đặt xuống bàn, lấy viết và cuốn sổ đã chuẩn bị các câu hỏi ra, bỏ trên chân cho tiện nhìn ngó.

Nơi cả hai đang ngồi nằm khuất phía trong, có lớp kính cách âm chắn ngang, tách rời không khí ồn ã bên ngoài, vậy nên, không lo lọt tiếng của ai khác vào.

Tranh thủ lúc người đối diện bận rộn sửa soạn, Thắng Vũ nâng tách cà phê còn đang bốc khói nhè nhẹ, hớp một ngụm.

Hương vị ngọt ngào xen lẫn chút đắng này sao lại khiến anh nhớ tới cô nàng Thi San kia vậy chứ, đó giờ thưởng thức, có đánh động anh chút kỷ niệm nào với ai đâu.