Chương 5 - Tin Nhắn Từ Nam Thần

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Giản Lâm nhìn điện thoại rồi nhướng cằm ra hiệu cho tôi nghe máy đi.

Vừa bắt máy, giọng của Chu Xuyên đã vang lên: “Trác Ngôn?”

Tôi khẽ đáp: “Vâng.”

Giọng Chu Xuyên có chút vội vàng: “Vừa nãy anh bận nên chưa kịp trả lời tin nhắn. Tầm tuần sau anh được nghỉ, về nhà là rảnh rồi. Em xem muốn ăn gì, đợi anh về rồi mình đi ăn cùng nhau nhé.”

“Vâng, vậy khi nào anh về mình hẹn sau ạ.”

“Ừ, được rồi.”

Cúp máy xong, tôi không nhịn được mà bật cười.

Giản Lâm nhìn bộ dạng của tôi, đưa tay chọc chọc vào má tôi: “Bé cưng à, đừng nói cậu là kiểu ‘não yêu đương’ đấy nhé? Nhìn cái mặt cười tươi rói của cậu kìa, nam thần nhà cậu mới chỉ hẹn ăn với cậu thôi chứ có phải cầu hôn đâu, có cần vui đến thế không?”

Giản Lâm kéo người tôi lại, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Cậu có yêu đương cũng được, nhưng đừng có lún quá sâu. Trước khi xác định rõ anh ta thực sự thích cậu, tuyệt đối đừng để ‘não yêu đương’ lấn át đấy.”

“Biết rồi mà.”

Tôi vỗ nhẹ tay Giản Lâm ý bảo cô yên tâm – tôi không phải kiểu “não yêu đương” đâu.

Sau khi chia tay Giản Lâm tôi ghé siêu thị mua ít rau rồi mới về nhà.

Về đến nơi thì Trác Ngôn đã tan làm.

Tôi đặt đồ trong tay vào bếp: “Hôm nay anh về sớm vậy ạ?”

Trác Ngôn ngồi trên sofa, không nói gì, nhưng ánh mắt thì cứ dán chặt vào người tôi.

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, tôi thấy hơi khó chịu, bèn hỏi: “Anh nhìn em làm gì đấy? Mặt em có dính gì à?”

Trác Ngôn lắc đầu, khoanh tay lại, chân gác lên gối, nghiêng người dựa vào sofa. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy dò xét khiến tôi có cảm giác lạnh sống lưng.

Cuối cùng, Trác Ngôn mở miệng: “Em đang yêu phải không?”

Tôi vội vàng xua tay, lắc đầu: “Không có, làm gì có chuyện đó! Anh nghe ai nói thế?”

“Anh đoán. Gần đây em có gì đó không đúng lắm, cứ hay nhìn điện thoại rồi cười một mình. Anh nghi ngờ em lén lút hẹn hò sau lưng anh đấy.”

Câu nói của Trác Ngôn suýt nữa khiến tôi sặc nước bọt.

Cái gì mà “lén lút sau lưng anh”? Còn “người đàn ông khác” nữa chứ, lấy đâu ra người đàn ông nào?

“Anh đoán sai rồi.”

Trác Ngôn liếc tôi một cái, lẩm bẩm: “Tốt nhất là như vậy.”

11

Dạo này Trác Ngôn nhìn tôi như dán radar theo dõi. Tôi đi đâu cũng phải báo cáo rõ ràng với anh, cứ như sợ tôi bị “người đàn ông khác” cướp mất vậy.

Mỗi lần gọi điện cho Giản Lâm đa phần là để than thở: “Cậu không biết đâu, dạo này anh tớ cứ như muốn buộc tớ vào thắt lưng của anh ấy vậy, đi đâu cũng kè kè theo.”

Giản Lâm an ủi tôi: “Chuyện bình thường thôi mà. Đàn ông có giác quan nhạy lắm, chắc là anh cậu ngửi được mùi “đang yêu” toát ra từ người cậu nên mới phản ứng như vậy. Nhưng mà nè cậu với nam thần tiến triển đến đâu rồi? Anh ấy về chưa?”

Tôi nằm lăn trên giường, lật người một cái: “Chắc tầm một hai hôm nữa, cụ thể thì chưa chốt.”

“Vậy chúc cậu thành công, được như ý nguyện nha!”

“Mượn lời chúc của cậu vậy.”

Tôi lại tán gẫu thêm mấy câu với Giản Lâm rồi mới cúp máy.

Từ sau khi lưu số Chu Xuyên, mỗi lần nhắn tin đều là để xác nhận đối phương có rảnh hay không, nếu không bận thì sẽ gọi điện luôn.

Chu Xuyên hỏi qua điện thoại: “Em muốn ăn gì không?”

“Không thèm ăn gì cả, nhưng muốn đi công viên giải trí.”

Lâu lắm rồi tôi chưa đi chơi. Hồi nhỏ bố mẹ hay dẫn tôi đi, sau này lớn lên thì Trác Ngôn cũng từng đưa tôi vài lần.

Nhưng về sau anh ấy bận công việc quá nên cũng không đi nữa.

Tính ra cũng mấy năm rồi tôi chưa đi.

Giọng Chu Xuyên vang lên qua điện thoại, có chút mệt mỏi: “Ừ, vậy mai anh qua đón em.”

“Anh về rồi à?”

“Ừ, vừa về đến nhà.”

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa.

“Anh chẳng phải bảo ngày mai mới về sao?”

Chu Xuyên khẽ cười: Tại vì… anh không đợi nổi để gặp em nữa rồi.”

12

Vì một câu nói của Chu Xuyên, tôi… vinh dự mất ngủ cả đêm.

Tôi nằm trằn trọc nghĩ mãi về câu đó, chỉ cần nhắm mắt lại là câu nói ấy lại vang lên trong đầu, không sao xua đi được.

Lúc tôi bước ra khỏi phòng với đôi mắt gấu trúc, không bất ngờ gì khi nghe thấy tiếng cười của Trác Ngôn.

Tiếng cười của anh ấy thật sự rất to và chói tai.

Cười đi, cười nữa đi, rồi sẽ đến lúc anh cười không nổi nữa.

“Trác Ngôn, tối qua em không ngủ mà đi đào hầm trốn à? Quầng thâm mắt em trông như bị ai đánh vậy.”

Tôi lười để ý tới anh ấy, ăn sáng xong thì tiếp tục vào phòng chuẩn bị.

Lúc tôi trang điểm xong đi ra, Trác Ngôn vẫn còn ngồi trên sofa: “Hôm nay em không đi làm à?”

Trác Ngôn nhướng mày liếc tôi một cái: “Hôm nay là cuối tuần mà, sao lại đi làm? Mà em thì sao? Ăn mặc chỉn chu vậy là định đi đâu? Với ai?”

“Đi chơi với bạn, tới công viên giải trí. Tối có thể em không về ăn cơm đâu, anh khỏi để phần.”

Tôi vừa xuống lầu thì thấy Chu Xuyên đang tựa vào xe, cúi đầu nghịch điện thoại.

Đinh—

Là tin nhắn từ Chu Xuyên: 【Anh đến rồi.】

Tôi bước lại gần, Chu Xuyên nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. Trong mắt anh ánh lên vẻ kinh ngạc: “Hôm nay em… xinh lắm.”

Tôi như bị sét đánh, bật ra một câu: “Anh cũng vậy…”

Chu Xuyên sững người một lúc, sau đó bật cười.

Không phải kiểu mỉm cười khẽ khàng đâu, mà là cười thật sự.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)