Chương 3 - Tin Nhắn Nhầm Lẫn Định Mệnh

“Chứ không phải chị Tề Nguyệt à? Nghe bảo hai người yêu nhau mấy năm rồi còn gì.”

“Tôi với Tề Nguyệt chỉ là bạn, đừng đồn lung tung nữa.”

Mấy nhân viên cụng ly cười khúc khích, rõ là không tin lắm.

Và đúng lúc đó, Tề Nguyệt đẩy cửa bước vào nhà hàng, đi thẳng đến bên Hà Thúc.

“A Thúc, về thôi, khuya rồi.”

Thấy cảnh tượng trước mặt, đám nhân viên lại ồ lên trêu chọc, khiến mặt Tề Nguyệt đỏ ửng.

“Em đến làm gì vậy?” Hà Thúc nhìn cô ta, vẻ không vui.

“Tửu lượng anh kém, em đến đón anh về.”

“Không cần. Dư Thư Diên không uống, để cô ấy đưa anh về là được.”

Bị gọi tên bất ngờ, tôi hơi bối rối, nhưng cũng chỉ biết gật đầu theo ý sếp.

Mặt Tề Nguyệt lập tức tối sầm lại, trừng mắt nhìn tôi như thể muốn giết người bằng ánh nhìn.

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh chút.”

Tình huống quá ngại, tôi vội kiếm cớ rút lui khỏi hiện trường.

Vào nhà vệ sinh chỉnh lại đầu tóc một chút, vừa bước ra thì tôi đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp. Ngẩng đầu lên nhìn, không ai khác ngoài… Hà Thúc.

“Anh đi đâu vậy?”

Hà Thúc trông như đang say, hai má đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, mơ màng.

“Ơ kìa sếp, em còn đang định hỏi anh cơ đấy. Đi thêm vài bước nữa là vào nhà vệ sinh nữ rồi đó.” Tôi vất vả đỡ lấy anh, vừa đỡ vừa nghiến răng nói.

“Em định để Tề Nguyệt đưa anh về thật à?”

“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn anh.

Bất ngờ, Hà Thúc giữ lấy vai tôi, buộc tôi phải đối mặt với anh.

“Anh nói là để em đưa anh về mà? Sao lại để Tề Nguyệt kéo đi?”

7

Ánh mắt Hà Thúc nhìn tôi đầy ấm ức, như thể chỉ cần tôi chớp mắt một cái là anh có thể bật khóc đến nơi.

Tôi thấy anh như vậy thì vừa buồn cười vừa thấy… dễ thương, liền trêu:

“Thế thì anh phải năn nỉ em đi, em mới chịu đưa về.”

Một chút lý trí cuối cùng trong người anh có vẻ muốn nổi giận, nhưng lại bị men rượu áp đảo hoàn toàn.

Hà Thúc không năn nỉ, mà bất ngờ… ôm chặt lấy tôi.

Tôi đứng hình.

Cơ thể anh rất nóng, hơi thở phảng phất mùi rượu phả lên vành tai tôi, khiến tôi ngứa ngáy đến đỏ mặt.

“Được rồi, buông ra nào. Em đưa anh về.”

Hà Thúc ngoan ngoãn gật đầu, thả tôi ra. Mắt anh long lanh như một chú cún nhỏ bị dầm mưa, đáng thương hết mức.

Tôi vội chào tạm biệt mọi người, rồi đỡ anh ra bãi đậu xe.

Dù tôi có khỏe đến mấy thì lúc này cũng bị vắt kiệt sức. Tôi thở hổn hển, dựa vào cửa xe, không đứng thẳng nổi.

Còn Hà Thúc thì đứng bên cạnh, ra chiều đợi tôi mở cửa xe cho anh.

Tôi thở dài, vừa định mở cửa thì bỗng bị một lực mạnh kéo lùi lại.

Rồi “rầm” một tiếng, tôi trợn mắt nhìn thấy Hà Thúc ngã gục xuống đất.

“Hà Thúc!” “A Thúc!”

Tôi và Tề Nguyệt – vừa chạy đến – đồng thanh hét lên.

Người đàn ông vừa đánh Hà Thúc vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục vung nắm đấm vào mặt anh.

Hà Thúc chưa kịp hoàn hồn, không kịp né đòn. Chiếc nhẫn trên tay đối phương rạch một vết dài chảy máu trên gương mặt điển trai của anh.

Tôi và Tề Nguyệt cuối cùng cũng kịp phản ứng. Cô ta kéo người đàn ông lại, còn tôi vội lao đến bên Hà Thúc kiểm tra.

“Hà Thúc, tôi giao A Nguyệt cho anh, mà anh đối xử với cô ấy thế này sao?”

Gã đàn ông vẫn gào lên, chưa chịu buông tha, tiến đến định túm cổ áo Hà Thúc.

8

“Khoan đã! Có gì thì nói rõ, sao lại đánh người như vậy?” Tôi giữ lấy cổ tay hắn ta, hắn trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Cô là cái thá gì, cũng xứng tranh giành với A Nguyệt à?”

Lời hắn ta nghe vô cùng khó nghe, tôi nhíu mày: “Anh nói chuyện cho cẩn thận. Tôi quen anh à?”

“Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Hà Thúc ra. Anh ấy không phải người mà cô có thể mơ tưởng tới.”

Nói rồi hắn ta định xông vào túm lấy áo tôi. Tề Nguyệt bên cạnh thì làm bộ can ngăn, nhưng rõ ràng chẳng bỏ chút sức nào.

Ngay lúc tôi tưởng sẽ bị hắn túm được, thì một bàn tay đột ngột nắm chặt lấy cổ tay hắn.

“Tề Nguyên, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”

Hà Thúc đứng dậy, lau máu trên mặt.

“Anh dây dưa với A Nguyệt bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc bao giờ mới cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng?”

“Câu trả lời của tôi trước giờ vẫn vậy: tôi chưa từng có cảm giác với cô ấy.”

“Anh không thấy có lỗi với A Nguyệt sao?!”

Tôi đứng bên cạnh, há hốc mồm nghe hết toàn bộ câu chuyện. Rõ ràng đây là màn “kỵ sĩ bảo vệ công chúa” kinh điển.