Chương 6 - Tin Nhắn Đe Dọa Tử Vong

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Tôi muốn hỏi, đoạn ngón tay tìm được của Mạc Tiểu Khải… là ngón út tay trái phải không?”

Cảnh sát kinh ngạc nhìn tôi: “Sao em biết?”

Tôi lập tức kích động: “Chắc chắn Mạc Tiểu Khải có vấn đề! Cá mập ăn tất cả, vậy mà lại cố tình chừa lại một đoạn ngón tay? Trên đời có chuyện trùng hợp đến vậy sao?”

Cảnh sát lắc đầu: “Đúng là theo lẽ thường thì chuyện này xác suất cực thấp… nhưng sự việc lại xảy ra thật. Mạc Tiểu Khải đã chết, mong em đừng tiếp tục vu khống cậu ấy nữa.”

“Không, không phải vậy!” Tôi vội giải thích. “Trước kia Mạc Tiểu Khải từng bị bạn học bắt nạt suốt một thời gian dài, trong đó tàn nhẫn nhất là… bắt cậu ấy ăn phân. Sau đó, tôi từng nghe cậu ấy nói một câu, cậu ta nói: ‘Tất cả những thứ dơ bẩn đều không nên tồn tại Lúc đó… cậu ấy chỉ chính ngón út tay trái!”

Ánh mắt của cảnh sát trở nên sắc bén.

Với kinh nghiệm điều tra lâu năm, họ đều biết: những điều tưởng như trùng hợp quá mức… thường chính là mấu chốt phá án.

Một người gầy yếu bị cá mập nuốt chửng, chỉ còn lại một đoạn ngón tay nguyên vẹn để xác nhận danh tính, xác suất cực kỳ nhỏ.

Mà đoạn ngón tay đó lại trùng khớp với bộ phận mà nạn nhân từng ghét bỏ, vậy thì khả năng đó xảy ra gần như là… một phần triệu.

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói ra suy đoán nghe như hoang đường của mình:

“Tôi nghi ngờ Mạc Tiểu Khải đã cấu kết với thế lực thù địch. Bằng không thì một mình cậu ta không thể gây ra được từng ấy chuyện. Việc bố mẹ tôi mất tích, rất có thể cũng có liên quan!”

Tôi đỏ mắt, giơ tay lên thề.

“Sáng nay bố mẹ tôi rời nhà trong tâm trạng rất bình thường. Rõ ràng họ còn nói tối nay sẽ đưa tôi đi ăn mừng điểm thi, họ tuyệt đối sẽ không làm điều gì phản quốc!”

Nói đến đây, nước mắt tôi tuôn trào không ngừng.

Hai kiếp chịu oan uổng, tôi chỉ muốn được nhào vào lòng bố mẹ mà òa khóc một trận!

Nhưng giờ ngay cả sống chết của họ còn chưa rõ… tôi thực sự quá bất lực rồi.

Cảnh sát suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu suy đoán của em là thật, thì Mạc Tiểu Khải làm sao biết được ai sẽ tra điểm? Dù có liên kết với thế lực thù địch, cậu ta cũng không thể điều khiển ý chí người khác.”

Tôi tái mặt, lắc đầu: “Chuyện đó… tôi cũng không biết… Không đúng!”

Tôi chợt nhớ ra điều gì, kích động nói: “Trước khi tra điểm, điện thoại của em có vấn đề! Tin nhắn đe dọa đó được gửi lúc 11 giờ 50, nhưng em đã lướt lại nhóm rất nhiều lần mà không thấy. Vì vậy đến đúng 12 giờ, em lập tức vào tra điểm.”

“Ý em là… có người cố ý khiến em nhận tin nhắn trễ. Với chuyện quan trọng như tra điểm đại học, người bình thường nếu không có gì đặc biệt thì đều sẽ tra ngay lập tức. Vậy nên em tra điểm… cũng nằm trong kế hoạch của chúng.”

Thấy ánh mắt của họ không còn nghi ngờ mà bắt đầu đứng về phía tôi, sống mũi tôi cay xè, gật đầu lia lịa.

“Đúng vậy! Là như thế đấy! Cầu xin các anh, hãy cứu bố mẹ em với!”

Cảnh sát cũng lập tức điều tra lại toàn bộ camera giao thông từ sáng sớm. Quả nhiên, họ phát hiện bố mẹ tôi đã đúng giờ rời khỏi nhà, thần sắc bình thường, không có dấu hiệu bất thường.

Nhưng trên đường đi làm, các đoạn camera ở vài điểm trọng yếu đều… hỏng.

Tại nơi làm việc, cuộc gọi xin nghỉ cũng được xác nhận là sử dụng công nghệ tổng hợp giọng nói bằng AI.

Tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng, bố mẹ tôi căn bản không phải mang theo tài liệu mật mà bỏ trốn, mà là bị ép buộc.

Cảnh sát cũng khám xét căn nhà của Mạc Tiểu Khải. Một căn lều tồi tàn chỉ vài mét vuông, gần như chẳng có thứ gì, vậy mà lại chất đầy các loại sách về lập trình và hack.

Lịch sử hoạt động máy tính thì đã bị xóa sạch sẽ.

Đến mức này mà còn nói cậu ta không đáng nghi thì… thật không thể chấp nhận nổi.

8

Vì sự việc liên quan đến mạng người hàng loạt và cả bí mật quốc gia, cảnh sát lập tức thành lập tổ chuyên án điều tra đặc biệt.

Đội lặn của cảnh sát xuống biển tìm kiếm, không tìm thấy điện thoại của Mạc Tiểu Khải, nhưng lại phát hiện dấu vết huyết tương nhân tạo tại nơi cậu ta “bị tấn công”.

Khu vực biển đó cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của cá mập lớn trong thời gian gần đó.

Điều đó chứng tỏ: máu là giả, cá mập là giả, chỉ có đoạn ngón tay bị ghét bỏ là thật, còn cậu ta đã “thoát xác” trốn chạy.

Nếu cậu ta thật sự có dính líu đến thế lực thù địch, chắc chắn sẽ cố gắng trốn thoát càng nhanh càng tốt.

Cảnh sát lập tức phong tỏa toàn bộ sân bay, bến cảng, các cửa ngõ dễ bị lợi dụng để vượt biên.

Ai cũng nghĩ cuộc truy bắt sẽ khó như mò kim đáy bể, nào ngờ, Mạc Tiểu Khải nhanh chóng bị bắt tại một bến tàu.

Cậu ta đã cải trang, nhưng tiếc là giữa mùa hè mà lại đeo găng tay, quá mức kỳ quặc.

Cậu ta tự chặt đi đoạn ngón tay mình ghét, nhưng chính điều đó lại khiến cậu ta bị lộ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)