Chương 5 - Tin Nhắn Ẩn Danh Kỳ Lạ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chẳng lẽ… anh ta đang lén theo dõi tôi ngay trong công ty này?

Toàn thân tôi lạnh toát.

Vô thức nhắn lại:

【Nhưng tôi không thích anh.】

Anh ta bối rối hỏi: 【Tại sao?】

【Ngay cả khuyên lưỡi mà anh cũng không dám xỏ, còn dám nói là thích tôi à?】

Anh ta im lặng một lúc rồi nhắn lại: 【Dạo này bận quá, thật sự không có thời gian.】

Tôi bật cười lạnh.

Buồn cười thật, anh ta nghĩ mình là Thương Dục Lễ chắc? Một ngày phải họp 18 cuộc xuyên quốc gia?

Còn bày đặt “bận”.

Đúng là cái cớ dở tệ.

“Đinh đông” – tin nhắn mới lại đến.

【Bé cưng giận rồi sao?】

【Đúng vậy.】

Tôi chẳng còn hứng mà đôi co.

【Trước khi anh đi xỏ khuyên lưỡi, đừng làm phiền tôi nữa.】

Chiều hôm đó, công ty họp toàn thể.

Tổng giám đốc đang phát biểu thì cửa lớn bất ngờ bị đẩy ra.

Thương Dục Lễ bước nhanh vào, lạnh nhạt gật đầu:

“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”

Có đồng nghiệp nhận ra điều gì đó bất thường, thì thầm:

“Giọng tổng giám đốc nghe sao là lạ?” “Đúng đó, nói hơi ngọng… có phải bị nhiệt miệng không?”

Tôi không để ý đến sự khác thường của Thương Dục Lễ.

Bởi vì lúc đó—tôi nhận được tin nhắn từ “tên biến thái bệnh kiều”.

Một chiếc lưỡi đỏ au, kèm theo viên bi bạc nhỏ lấp lánh nằm ngay giữa.

【Bé cưng, anh đã đi xỏ rồi. Đừng giận nữa nhé.】

Anh ta… thật sự đã đi làm rồi?

Tôi mới nói không muốn nói chuyện với anh ta vào buổi sáng, vậy mà đến trưa đã đi xỏ khuyên?

Anh ta sợ tôi im lặng đến mức đó sao??

Tôi sững người.

Rồi bỗng nhận ra một chi tiết trong bức ảnh—một góc gương phản chiếu chiếc bồn rửa tay quen thuộc.

Chỗ trong ảnh… là toilet công ty!

Thì ra… tên biến thái này là đồng nghiệp của tôi?!

Tim tôi đập dồn dập.

Tôi vội vàng gõ tin nhắn:

【Rốt cuộc anh là ai?】

【Anh là đồng nghiệp của tôi đúng không?】

【Anh luôn âm thầm theo dõi tôi sao?】

Ba tin nhắn được gửi đi liền mạch.

“Tíng.”

“Tíng.”

“Tíng.”

Giữa phòng họp im phăng phắc, vang lên đúng ba tiếng thông báo tin nhắn.

Quả nhiên…

Suy đoán của tôi không sai.

Tôi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhưng khi thấy rõ người có điện thoại đang đổ chuông…

Tôi chết sững.

Là… Thương Dục Lễ.

Vị tổng giám đốc luôn lạnh lùng, cao quý trong mắt tôi.

Điện thoại của anh ấy vang lên.

Cả buổi họp hôm đó, tôi ngồi đơ như tượng, đầu óc quay cuồng.

Tên bệnh kiều u ám kia… sao có thể là Thương Dục Lễ được chứ?!

Tính cách hai người họ… hoàn toàn khác nhau mà?

Nhưng…

Anh ta chủ động đưa tôi về nhà. Anh ta “tình cờ” tăng ca cùng tôi hết lần này đến lần khác. Lúc hỏi tôi còn yêu bạn trai cũ không, ánh mắt anh ta u ám nặng nề…

Tất cả… đều có lời giải thích.

Sau khi buổi họp kết thúc, tôi bật dậy.

Trong ánh mắt sững sờ của đồng nghiệp, tôi đi thẳng theo sau Thương Dục Lễ, bước vào văn phòng của anh ta.

Tôi lạnh mặt khóa cửa lại, kéo rèm che kín hết ánh sáng bên ngoài.

Thương Dục Lễ nhìn thấy hành động của tôi, hơi ngẩn ra.

Anh cau mày, giọng lạnh tanh như nước đá:

“Có chuyện gì?”

Tôi bật cười.

Tôi bước tới gần, cúi người xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông nổi tiếng nhất giới thương trường – vị tổng tài cao lãnh, cấm dục trong truyền thuyết.

“Thương Dục Lễ, anh đừng giả vờ nữa.”

Chiếc thẻ nhân viên với dòng chữ [Thực tập sinh] vẫn còn đeo trên cổ tôi.

Vậy mà tôi dám buông lời thẳng thừng, không kiêng nể gọi thẳng tên sếp lớn.

Thậm chí…

Từng chữ từng chữ ép hỏi anh ta:

“Bây giờ anh dám mở miệng ra không?”

Quả nhiên.

Ngay giây tiếp theo.

Con ngươi đen thẫm của Thương Dục Lễ co rút dữ dội.

Đấy, thấy chưa?

Anh ta thật sự không dám.

Lòng tôi bỗng dậy sóng—khó mà phân biệt được là sốc nhiều hơn hay sợ nhiều hơn.

Tôi mấp máy môi:

“Nếu anh thích tôi, sao lại không dám thừa nhận? Phải dùng cái kiểu bệnh hoạn, u ám này để tiếp cận tôi?”

Giọng tôi chứa đầy tức giận rõ ràng.

Lúc này Thương Dục Lễ cũng không giả bộ nữa.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)