Chương 6 - Tịm Vịt Quay Mobius

26.

Lý trí nói cho tôi biết, đây không phải là thế giới ban đầu của tôi, tôi nên trở lại tiệm vịt quay "Mobius" và tìm một lối th*oát khác.

Nhưng... ở đây dường như không có ng*uy h*iểm.

Tôi tìm thấy một chiếc xe đạp, c*ạy khóa, đạp xe không mục đích trong thành phố.

Đèn giao thông ở ngã tư đường mãi dừng lại ở một con số.

Mặt trời và những đám mây, ngay cả dòng sông vốn phải chảy róc rách cũng ở trạng thái đứng yên.

Thứ duy nhất chuyển động là tôi và những thứ tôi chạm vào.

Tâm lý của tôi rất nhanh chuyển từ s*ợ hãi sang b*uông thả.

Tôi l*iều lĩnh đ*ập n*át mấy chiếc ô tô giá trị mấy triệu tệ nhưng cũng không có ai ngăn cản.

Tôi nhảy lên xe máy, chạy như đ*iên trên con đường vắng thênh thang cũng không có cảnh sát giao thông chặn lại.

Đ.ói kh.át thì cứ đi siêu thị lấy chút đồ ăn vặt, hoặc tìm đại một tiệm cơm tự mình nấu, cơm no áo ấm.

B*uồn ngủ m*ệt mỏi thì đi khách sạn năm sao hưởng thụ giấc ngủ xa hoa nhất.

Đây là một thành phố không người và tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn, dù nó có đ*iên rồ như thế nào.

Chỉ có điều, cảm giác c.ô đ*ộc của tôi ngày càng n.ặng n.ề.

Tôi bắt đầu ngh*iện những trò nhập vai một người, chẳng hạn như ngồi trong văn phòng công ty nào đó đóng vai một doanh nhân, hoặc thay quần áo thể thao thi đấu trên đường đua, hoặc lái xe đến sân golf đấu một trận giữa mình với mình.

Khi m*ệt mỏi với hiện thực, thỉnh thoảng tôi cũng chơi trò chơi. Nằm trên giường lớn của khách sạn, tập trung tinh thần chơi trò Switch.

Không biết thời gian như vậy đã trôi qua bao lâu, cho đến một thời khắc nào đó, tôi nhìn thấy một bóng người trong thành phố.

Đó là một người đầu vịt đang chạy trên chiếc xe đạp do tôi c*ạy khóa, đi lang thang không mục đích trong thành phố.

27.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người đầu vịt trong thành phố ngày càng nhiều.

Họ xuất hiện ở những nơi tôi từng xuất hiện và lặp lại những động tác tôi từng làm.

Chỉ cần tôi vừa xuất hiện thì họ sẽ lớn tiếng kêu gọi đồng bạn bắt đầu đ*uổi gi*t tôi.

Lúc đầu, tôi cố chạy tr*ốn càng xa càng tốt để tránh d.ấu v.ết của người đầu vịt.

Càng về sau, cả thành phố gần như bị người đầu vịt ch*iếm cứ, tôi chỉ có thể sống l.ây l.ất trong những xó xỉnh.

Mà càng đ.áng s*ợ hơn là, một khi tôi ở lại nơi nào đó vượt quá một khoảng thời gian nhất định thì một người đầu vịt sẽ thình lình xuất hiện sau lưng tôi.

Dần dần, sương mù dày đặc xám xịt tràn ngập trong thành phố. Nếu bất cẩn hít vào một hơi thì sẽ h*o hơn nửa ngày.

Màn sương mù quen thuộc này khiến tôi nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại "Mobius".

28.

Tôi tìm thấy r*ìu c*ứu hỏa và mặt nạ phòng đ*ộc từ cửa hàng thiết bị c*ứu hỏa, rồi đổ đầy xăng cho chiếc xe máy.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, tôi nhìn đám người đầu vịt đông nghịt cách đó không xa, vặn mạnh tay ga.

Chiếc xe g.ầm rú lao xuống đường, phóng như bay về phía "Mobius".

“Cạc cạc cạc cạc…”

Người đầu vịt khắp thành phố đều bị kinh động, ngàn vạn bóng người đi theo sau lưng tôi, đáng tiếc tốc độ của họ quá chậm nên đã bị tôi bỏ xa.

Tôi dừng xe trước hẻm, cầm r*ìu c*ứu hỏa đi vào trong.

Trong hẻm cũng chật ních người đầu vịt, tôi giơ r*ìu lên ch*ém thật mạnh vào những con qu*ái v*ật này.

Khi tôi bước vào cửa chính của "Mobius", quần áo trên người tôi đều bị m*áu nhuộm đỏ.

Tôi treo r*ìu c*ứu hỏa lại bên hông, kéo cái ghế kia tới dưới cửa sổ lần nữa và nhảy ra con đường vắng dẫn từ "Mobius A" đến "Mobius B".

Lần này tôi cẩn thận nên không bị g*ai nh*ọn đỏ trên lưng ghế đ*âm vào ngón tay.

Nhìn kỹ, đó không phải là g*ai đỏ gì mà chính là vết tích do m*áu đỏ dính lên nhiều lần rồi khô lại.

29.

Tôi đi ra khỏi con hẻm, bước lên đường, sải bước đi theo phương hướng trong trí nhớ.

Mặt nạ phòng đ*ộc khiến tôi kh*ó th*ở, tôi tiện tay ném nó xuống đất.

Vừa bước vào con hẻm ở "Mobius B", tôi bỗng nghe thấy một tiếng h.ét từ xa.

Tôi chợt nhớ đến chiếc mặt nạ phòng đ*ộc mà tôi đã giẫm phải trên đường khi lần đầu tiên đi từ Mobius A đến Mobius B.

Rõ ràng, một "tôi" khác cũng đang đi trên con đường này và giẫm phải chiếc mặt nạ phòng đ*ộc mà tôi vừa vứt.

Nếu tôi và cô ấy đụng mặt nhau, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi lao vào tiệm nhanh nhất có thể, một đĩa vịt quay nguyên con nóng hổi được đặt ngay trên bàn.

Một "tôi" đội cái mũ trùm đầu vịt đang đứng cạnh bàn lúng túng cầm d*ao nĩa trong tay.

Tôi phớt lờ cô ấy, chạy đến bàn, tay không cầm con vịt quay lên, xé rất nhiều thịt vịt thồn vào miệng.

Hương vị của món thịt vịt này thật sự rất tuyệt, da xốp giòn, thịt tươi ngon, không béo không ngấy.

Nhưng vừa nghĩ đến đây là th.ịt của một "tôi" khác, tôi lập tức b*uồn n*ôn.

Tôi đè nén phản ứng s*inh l.ý, cố nuốt thịt vịt xuống. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ bằng cách này tôi mới có thể rời khỏi "Mobius".

“Cô...”

"Tôi" đội mũ dường như muốn nói gì đó với tôi.

Nhưng tôi không có thời gian để ý đến cô ấy, nếu "tôi" phía sau xuất hiện trong tiệm cùng lúc với tôi thì chắc tôi sẽ không bao giờ tr*ốn được nữa.

Tôi quay phắt lại, nhìn chằm chặp vào "tôi" đội mũ.

Thôi, dù sao người này cũng là "tôi", coi như nhắc nhở cô ấy một chút vậy.

“Càng đến gần tôi thì biến đổi càng nhanh! C*út xa một chút!”

Thấy cô ấy liên tục lui về phía sau, tôi quay người lại tiếp tục ăn thịt vịt.

Cho đến khi d.ạ d*ày tôi không chứa nổi nữa, tiếng bước chân rất nhỏ sắp vang lên ở cửa, lúc này tôi mới vứt x*ư.ơng trong tay, vội chạy vào sau bếp, mở cửa lò nướng và nhanh chóng chui vào cái hang.

30.

Rời khỏi lò, bước ra khỏi bếp, mở cửa chính đi vào hẻm.

Mây trắng trên đầu đang bay, xa xa láng máng có tiếng còi xe. Sóng điện thoại cũng đã khôi phục, trong hộp thư đến xuất hiện một tin nhắn n*ợ quá hạn từ "Viễn thông Trung Quốc".

Cho đến lúc này tôi mới dám khẳng định, tôi đã rời khỏi "Mobius" và trở về thế giới ban đầu của mình.

Đầu hẻm cách đó không xa, chính là điểm kết thúc của cơn á*c mộng này.

Tôi vứt r*ìu c*ứu hỏa, cả người nhẹ nhõm chạy băng băng về phía trước.

Một bước...

Hai bước...

Ba bước...

Đầu của tôi bỗng hơi ch*oáng, dường như có một số ký ức đang bị t*ước đi trong đầu.

Quên thì quên đi, tốt nhất là có thể hoàn toàn quên hết mọi thứ về người đầu vịt, vô số chính mình cùng với Mobius.

Bước chân tôi không ngừng, lao thẳng ra khỏi hẻm.

Đứng trên con đường người đến người đi, tôi theo bản năng quay đầu lại, phát hiện sau lưng là một bức tường.

Còn con hẻm? Biến mất rồi ư?

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã bị tôi xóa bỏ.

Ở đây chưa từng có con hẻm nào cả mà.

Nói mới nhớ, hôm nay mình đến đây là muốn làm gì nhỉ?

Thôi vậy, nếu nhớ không ra vậy thì về nhà thôi.

Bước chân tôi nhẹ nhàng đi về phía trạm xe buýt, hình dáng của tôi phản chiếu trên kính của cửa hàng ven đường.

Áo len ngắn tay màu be, quần jean xanh nhạt, giày thể thao màu trắng.

Phối như vậy thật sự rất hợp với tôi.

31.

Lúc tôi thức dậy thì trời đã sáng choang.

Tôi nằm trên giường b*uồn ch*án lướt điện thoại, vô tình lướt trúng quảng cáo của một tiệm vịt quay.

Vịt quay trong quảng cáo có vẻ rất ngon.

Tôi tải xuống Tiệm Vịt Quay, thế nhưng ở phần bình luận nhìn thấy một đánh giá quen thuộc.

“Đây là món vịt quay ngon nhất mà tôi từng ăn, cảm thấy toàn thân đều phấn chấn cả lên! Thật muốn tìm một KTV để hát và bày tỏ cảm xúc cao độ của mình!”

Tôi chú ý tới người viết bình luận lại chính là cô bạn thân Sơ Hạ m*ất t*ích đã lâu của tôi.

Tôi biết cô ấy đ*iếc tông, vốn dĩ không thể nào chủ động đi KTV.

Cô ấy chắc chắn đang gặp ng*uy h*iểm, tôi phải... c*ứu cô ấy.

Tôi bấm vào hẹn trước, ghi lại địa chỉ rồi bước ra khỏi nhà.

- Hết -