Chương 8 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]

Nguỵ Vô Tiện ngồi hóng mát trong đình viện, một chân trên chân dưới đong đưa. Từ xa thanh y nhẹ nhàng bước tới khẽ gọi hắn: “Nguỵ Anh, đệ sao lại ngồi một mình ở đây?”

Nguỵ Vô Tiện đứng thẳng người cung kính: “Lam… Lam tông chủ?”

“Không cần đa lễ, cứ gọi ta huynh trưởng.”

Thấy hắn có chút bối rối Lam Hi Thần mỉm cười dịu dàng, “Vẫn nên để đệ thoải mái, khi nào phục hồi ký ức rồi gọi sao cũng được.”

Nguỵ Vô Tiện cảm giác nhẹ nhõm, như tránh được sự khó xử trong lòng, hắn mở miệng nó: “Đa tạ.”

“Đệ cảm thấy khoẻ hơn nhiều chưa?”

“Thân thể không còn đáng ngại, nhưng vẫn không nhớ ra được gì.”

“Đừng vội, đệ thiên tư hơn người chắc chắn sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi… Có một chuyện ta muốn nói với đệ.”

Lam Hi Thần thanh âm điềm đạm nhẹ nhàng, “Vong Cơ tuy bề ngoài lạnh lùng kiên định nhưng là người rất tình cảm, khi yêu một người sẽ vững lòng tuyên cổ bất biến, mãi mãi không thay đổi.

Tuy đệ vẫn chưa nhớ gì, nhưng ta vẫn muốn nói một chút cho đệ hiểu… Ba năm sau khi huyết tẩy Bất Dạ Thiên, biết đệ không còn trên đời, mỗi khi có cơ hội Vong Cơ lại đi tìm đệ. Một năm sau đó ta cứ tưởng rằng Vong Cơ đã nguôi ngoai nên muốn cùng đệ ấy ra ngoài dự Thanh Đàm hội tại Thanh Hà, trên đường có cô nương tặng khăn cho y, y còn tưởng rằng là người ta bán khăn tay, liền lấy bạc trong áo ra trả cho người ta, cô nương kia tức giận đến khóc bỏ chạy… Vong Cơ là người sống nội tâm, mười ba năm biết bao chịu đựng cùng đau khổ, nhưng không một lời oán thán hay than thở cùng ta, chỉ một mình ôm đàn vấn linh… Nguỵ Anh, đệ nhớ lại thì tốt, nếu không thể nhớ cũng mông đệ hiểu được tấm chân tình của Vong Cơ mà bồi bên cạnh y… Đoàn tụ hỷ, ly biệt sầu, tương tư đắng, hữu duyên ắt tương phùng… Đừng vì một đoạn quá khứ không thể nhớ mà đánh mất đi một mối chân tình.”

Nói xong Lam Hi Thần mỉm cười rời đi.

Ngày hôm sau, trải qua một đêm ngon giấc, sau khi dùng bữa sáng và bồi hắn uống thuốc, Lam Vong Cơ có chút việc phải xuống núi, hắn một mực năn nỉ đòi đi theo, không biết tại sao nhưng nhất định phải đi theo y. Ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, nhưng nếu mang theo hắn, Lam Vong Cơ căn bản không thể làm nên sự tình, xem ra chỉ có thể bồi hắn du sơn ngoạn thuỷ, thế là thuận lý thành chương, y chậm rãi chớp mắt nhìn hắn rồi nắm tay, mi mắt cong cong, dịu dàng, nói: “Đi thôi.”

Nguỵ Vô Tiện cười vui vẻ, tuy chưa nhớ ra được gì nhưng chỉ cần ở cạnh y, dù đi đâu hắn cũng thấy thoả mãn vô cùng. Ở lại nơi này một mình, hắn cảm thấy ngột ngạt vô vị, núi yên nước tĩnh, từng hồi chuông trên lầu cao truyền tới làm đầu hắn càng thêm đau, còn có tiểu hài tử, càng nhìn hắn càng đau lòng vì không sao nhớ ra bảo bối của mình.

Lam Vong Cơ mang theo Nguỵ Vô Tiện xuống núi, rất nhanh đã đến thị trấn. Hắn như đứa trẻ tâm tình rất cao hứng, tất cả những nhộn nhịp đều được thu vào tầm mắt, vui vẻ cười nói nhưng luôn đi bên cạnh Lam Vong Cơ giống như sơ sẩy một chút sẽ lạc mất người nọ vậy.

Tiểu cô nương xinh đẹp bán mứt quả, cười cười nói nói mời mọi người xung quanh, trông thấy bạch y dung mạo thoát tục đang đi tới, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, trên mặt còn chưa tan màu ửng đỏ, không biết nghĩ gì. Nàng thẹn thùng mời gọi:

“Tiên quân, mời người dừng chân dùng thử mứt quả của ta…. rất ngọt đấy ạ.”

Lam Vong Cơ dừng lại, y biết hắn là thích ngọt định hỏi có muốn ăn hay không, nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy hắn cảnh giác kéo tay y giấu người ra phía sau lưng, vọt lên chắn trước mặt, lẩm bẩm nói:

“Tiên quân đây không thích ăn ngọt a, ta thì rất thích.”

“A… ngươi muốn mua sao?” Tiểu cô nương hỏi hắn, sau đó lại lén nhìn sang Lam Vong Cơ, hình như có hơi thẹn thùng, khuôn mặt lại đỏ hồng.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thoải mái, bộ dáng gấp gáp, nói: “Phải, nhưng ta thấy nàng khi nãy là mời dùng thử, hiện tại lại muốn bán vậy là ý gì?.. Lại còn nhìn chằm chằm vị tiên quân phía sau, ta thật không vui nha.”

“A…Ta không phải có ý đó, mời ngươi dùng thử.” Tiểu cô nương ngượng ngùng.

“Nói đùa thôi, ta cũng không thích ngọt.”

Nói xong hắn kéo người đi mất, tiểu cô nương trợn tròn mắt giận không nói nên lời.

Lam Vong Cơ thấy bộ dáng gấp gáp của hắn không khỏi bật cười, nhưng cố nén lại, hỏi: “Thật không muốn mua sao?”

“Không mua, không mua.”

Lam Vong Cơ nhớ ra điều gì sau đó quay sang hỏi: “Ngươi, sao biết ta không thích ăn ngọt?”

Nguỵ Vô Tiện mặt không biểu cảm trả lời: “Ngươi lạnh lùng như vậy tất nhiên là sẽ không thích ngọt rồi.”

Y cứ tưởng là hắn đã nhớ lại, thì ra chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng khó hiểu nhìn sang người bên cạnh một cái nghĩ thầm: Tại sao mình lại khẩn trương khi thấy người khác nhìn y? Tại sao lại nghĩ y sẽ không thích ăn ngọt?… Hồi lâu hắn nặng nề thở dài, chẳng lẽ mình lại có tâm tình ăn giấm rồi. Nguỵ Vô Tiện a Nguỵ Vô Tiện, nhất định phải nhớ ra nếu không về sau có hối cũng chẳng còn kịp nữa.

Lúc này, một thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi đứng trên phố, không biết trên tay đang cầm thứ gì trắng trắng đỏ đỏ quơ qua quơ lại: “Bùa bình an, đến từ Miêu tộc, mang lại an khang cùng phú quý nha… nhanh tay nhanh tay.”

Nguỵ Vô Tiện bước đến hỏi: “Tiểu huynh đệ, đệ đến từ Miêu tộc sao?”

“Không phải, cái này là của người khác bảo ta bán, sẽ chia bạc cho ta.”

Nguỵ Vô Tiện dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào móc bạc, “Cái này đẹp thật, thủ công tinh xảo.”

Lam Vong Cơ từ phía sau nhanh đi đến bắt lấy tay hắn: “Đừng chạm vào.”

Thiếu niên nhìn ra điều không ổn nhanh tay đoạt lấy Trần Tình bên thắt lưng Nguỵ Vô Tiện sau đó bỏ chạy, Nguỵ Vô Tiện liền đuổi theo, Lam Vong Cơ cũng theo sau lưng hắn. Chạy tới đầu hẻm, xuất hiện bảy tám lối rẽ quanh co không thấy được điểm cuối, thoáng thấy bóng lưng nho nhỏ chạy thẳng về phía trước hướng đến bìa rừng, cả hai cùng truy theo. Thiếu niên dừng lại, Nguỵ Vô Tiện liền bắt lấy cổ tay nó muốn đoạt lại ống sáo. Thiếu niên nhanh như chớp từ trong lòng bàn tay vung lên bột phấn phản quang ném về hướng Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ từ phía sau phản ứng xoay người che cho hắn, thiếu niên rất nhanh liền bỏ chạy. Nguỵ Vô Tiện không hiểu gì, nhìn theo hướng thiếu niên kia rồi nhìn lại Lam Vong Cơ thấy y đứng bất động, nhìn kỹ một chút trên ống tay áo của Lam Vong Cơ, hắn thấy một con sâu nhỏ màu xanh phản quang đang di chuyển. Nguỵ Vô Tiện cả kinh, nhanh tay định bắt nó ra bị Lam Vong Cơ giữ tay lại.

”Đừng động vào… đó là cổ trùng, nếu tiếp xúc qua da sẽ trúng độc.”