Chương 41 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]

Về đến nơi thì trời vừa sáng, đám tiểu bối suốt cả đêm chờ đợi, ai nấy đều buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, vừa thấy hai nhân ảnh ngự kiếm đáp xuống ngoài sân liền tỉnh ngủ chạy tới.
“Ngụy tiền bối… Ngụy tiền bối…”
Lam Vong Cơ để Nguỵ Vô Tiện đứng ngay ngắn, tay vòng qua sau lưng bóp cái eo nhỏ của hắn một cái, Ngụy Vô Tiện bị đau trừng mắt nhìn y, nhớ lại chuyện vừa trải qua cảm giác hoa cúc còn đau ê ẩm, nhưng vẫn cố mỉm cười với đám thiếu niên nhà mình.
“Ta không sao.”
Lam Cảnh Nghi chớp chớp mắt kinh ngạc vì không nhìn thấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ đâu, lại nhìn qua Ngụy Vô Tiện liền hắc hắc cười: “Ngụy tiền bối sao lại lấy mạt ngạch của Hàm Quang quân mà buộc tóc a?”
Lam Tư Truy nhanh tay bụm miệng Lam Cảnh Nghi nhưng không kịp liền kéo y ra sau lưng, ngay từ lúc bọn hắn đáp xuống cả đám đã nhìn thấy nhưng không ai dám lên tiếng, bất quá y phục còn dùng của Hàm Quang quân thì mạt ngạch chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng mà cái này là có người tình nguyện buộc cho hắn nha.

Từ biệt Tần phu nhân, cũng nói cho nàng biết Hạ Ngôn Chi đã trả giá cho những gì mà y đã gây ra, nhưng trả giá thế nào thì Ngụy Vô Tiện không nói rõ sự tình, vì hắn thật sự đã phế đi một phần linh lực trong người của Hạ Ngôn Chi, để y không còn đủ sức triệu hồi oán linh hay dùng phù triện giết người được nữa.
Trên đường trở về Vân Thâm Bất Tri xứ, vì trước đó đã hứa với lão bản nương khi về sẽ ghé lại mua rượu, nên Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng đám tiểu bối không ngự kiếm.

Lúc đi không để ý cảm giác rất nhanh, lúc về mới phát hiện con đường này thật là dài. Buổi sáng trời trong xanh gió nhẹ, tuy là phong cảnh cùng không khí thoáng mát làm lòng người khoan khoái, nhưng cả đám tiểu bối vì suốt đêm không ngủ nên ai cũng uể oải ngáp ngắn ngáp dài không còn tinh thần như lúc ban đầu.
Ngụy Vô Tiện lại càng khốn khổ, hắn một thân linh lực chưa phục hồi tốt, còn bị thương tổn do cứu Hạ Ngôn Chi, cả đêm còn bị Lam Vong Cơ giày vò trong rừng, hiện tại cả người đau ê ẩm còn phải đi trên đường nhỏ lát đá lởm chởm, cảm giác toàn thân như vô lực mệt mỏi. Lam Vong Cơ đi bên cạnh sờ sờ mặt hắn, thấy không ổn y bắt lấy tay hắn xem mạch tượng, buông tay Ngụy Vô Tiện ra y liền ngồi xổm xuống ra hiệu với Ngụy Vô Tiện muốn cõng hắn.

Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ đứng dậy nói nhỏ: “Làm gì vậy? Ta không sao?”
Cả đám thiếu niên đang đi phía sau, làm sao có thể để cho Hàm Quang quân uy vũ cõng hắn chứ, vả lại bị người ta cõng còn mặt mũi gì nữa a.
Lam Vong Cơ nhíu mày: “Ngươi không khoẻ, nếu không cõng ta sẽ bế.”
Lam Vong Cơ nói xong liền xoay người muốn bế hắn, Nguỵ Vô Tiện liền ngăn lại, bị cõng còn dễ coi hơn là đem hắn bế như tiểu cô nương trước mặt người khác, đúng là xấu hổ chết.
“Được rồi, được rồi…”
Nói xong bất đắc dĩ, Nguỵ Vô Tiện áp người lên lưng Lam Vong Cơ, hai cánh tay ôm lấy cổ y, cảm thấy có chút mất tự nhiên mà rụt đầu lên vai y. Lam Vong Cơ cong môi hài lòng đứng lên bước đi. Phía trước, đám tiểu bối trố mắt nhìn một màn phu phu tương thân tương ái đi lướt qua mà ngại đỏ mặt, đã biết Hàm Quang quân nhà bọn chúng cưng chiều phu nhân mình vô bờ bến, nhưng không nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật chốn đông người lại thản nhiên đoan đoan chính chính cõng phu nhân nhà mình như vậy. Các thiếu niên bên ngoài đỏ mặt nhưng bên trong thầm ngưỡng mộ Ngụy tiền bối quá xuất sắc có thể làm cho khối băng lạnh lùng kia từ lo lắng đến tức giận, hiện tại lại dịu dàng đưa lưng cõng người, thật đúng là Nguỵ tiền bối cao tay a.
Đi được một đoạn không còn cảm thấy ngại ngùng nửa, Nguỵ Vô Tiện liền đặt cằm mình lên vai Lam Vong Cơ còn quay đầu cọ cọ lên má y, sau đó nhịn không được hôn người ta một cái rồi cười hề hề. Lam Vong Cơ cũng quay mặt sang hôn lên môi hắn, không quên cắn một cái mới buông ra.

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, “Lam Trạm, còn giận sao? Ta không cố ý mà.”
“Không giận.”
“Vậy vì sao lại cắn ta? Đau a.”
“Không được tự ý một mình hành động… Ta… Rất lo lắng.” Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp.
Nguỵ Vô Tiện tay ôm cổ Lam Vong Cơ càng chặt, nhiệt độ hai cơ thể ấm áp xuyên qua lớp vải mềm trang hoà sửa ấm cả hai thân thể đang kề sát không kẽ hở. Ngụy Vô Tiện mỉm cười, chắc có lẽ đời này của hắn lựa chọn theo người này là đúng đắn nhất đi.
Vừa thấy Ngụy Vô Tiện, lão bản nương liền kéo hắn vào tửu quán, muốn mau kể cho mình nghe sự tình nhà Tần gia, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói vài câu, Lam Vong Cơ lạnh mặt nhìn một cái Nguỵ Vô Tiện liền cứng đờ, sau đó nói cáo từ với lão bản nương mang theo hai vò rượu.
Lam Cảnh Nghi ghé sát vào tai Lam Tư Truy nói nhỏ: “Hàm Quang quân sẽ không để Nguỵ tiền bối ra ngoài săn đêm nữa đâu.”
“Tại sao?”
“Thê tử bị cưỡng hôn, trong lòng không vui đâu a.”
Lam Tư Truy lạnh nhạt đáp: “Tất cả là do ngươi lắm lời, săn đêm với Nguỵ tiền bối còn có thể thảnh thơi nhàn nhã, nếu không làm nên sự tình gì, người cũng dễ dàng bỏ qua không phê vào bút ký, còn với Hàm Quang quân thì công chính liêm minh, đừng mong mà nhàn nhã.”
Lam Cảnh Nghi suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra mình thật sự lắm chuyện, nếu Nguỵ tiền bối không thể dẫn dắt săn đêm nữa thì buồn chết mất, còn muốn hắn dạy cho "điểm tình triệu tương thuật" nữa mà, ai da…. Đúng là không nên lắm lời.

-----------

Nguyệt quang sáng tỏ, trong đêm nhìn rõ những ánh sao thưa. Sâu thẳm trong rừng hiu quạnh có một mộ phần cô độc nằm dưới tán cây to. Một bóng hắc y nghiên ngã chống tay ngồi xuống tựa lưng vào mộ bia, trong tay ôm một vò rượu, đôi mắt mơ hồ ngước nhìn trời đêm, thỉnh thoảng lại nâng vò rượu lên uống một ngụm, nhưng hơn phân nửa rượu bị chảy tràn ra khóe miệng xuống yết hầu thấm vào y phục. Hắc y kia lại không quan tâm, mặc cho hương rượu thơm nồng vây quanh. Hắn dường như đã quá say, vung tay ném mạnh vò rượu trên mặt đất vỡ nát, hương rượu nồng nàn lang tỏ trong không khí làm tâm tư càng mơ mơ hồ hồ.
“Tử Minh, ta đến thăm ngươi…. Sao vậy, sao không ra gặp ta?”

Hạ Ngôn Chi bàn tay run run sờ sờ bia mộ, trong mắt chỉ còn là tuyệt vọng sâu sắc, khoé môi câu lên một nụ cười rồi lại cong xuống lạnh giọng: “Dường như ngươi không muốn gặp ta…Ta đã vì ngươi mà trả thù, nhưng sao ta không hề thấy vui vẻ…. ngược lại còn có cảm giác mất mát….Tử Minh, nói cho ta biết, là ta sai rồi sao? …Tại sao lại cho ta gặp hắn, ông trời muốn trêu ta sao?…Ta thật sự nhớ hắn…Ngụy…Vô…Tiện”
Tiếng lẩm bẩm càng lúc nhỏ đi, hơi thở cũng dần dần bình ổn, nhưng nỗi tuyệt vọng giữa đôi lông mày đang nhíu lại kia vẫn không sao tan đi được.

Gió đêm từng trận lướt qua thổi mạnh, cơn gió mang theo luồng khói trắng bay đến bao quanh lấy thân thể nam nhân ngồi tựa lưng vào bia mộ đang chìm sâu vào cơn say, bỗng chốc hiện ra một thân ảnh trắng bạc hai tay ôm lấy hắn. Nương theo cơn gió cẩn thận ôm người trong lòng mang đến biệt viện nhỏ trong rừng, nhẹ nhàng đặt người lên giường. Sau đó bay lượn lờ một vòng rồi dừng lại trước gương mặt người đang nằm, dịu dàng năng đôi tay trong suốt lên xoa xoa mặt người nọ, rồi bất chợt cúi xuống hôn nhẹ lên môi, nhỏ giọng thì thầm: “Chi Ngôn, chờ ta, nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau.”