Chương 21 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]

Mỗi năm Vân Thâm Bất Tri Xứ đều dành ra mấy ngày để các nữ tu xung quanh núi và những vùng phụ cận đến học tập, trao đổi kinh nghiệm trừ tà diệt quái, và học cách vẽ phù chú sao cho đúng. Năm nay có khá nhiều nữ tu đến Vân Thâm Bất Tri Xứ để học tập, vì ngày càng nhiều nữ nhân thích diệt trừ tà ma, đánh quái, trước là bảo vệ bản thân sao là cứu giúp thôn dân xung quanh.

Ngụy Vô Tiện đang loay hoay vẽ triệu âm kỳ thì từ sau lưng, Lam Cảnh Nghi thần thần bí bí phát tay đi tới, vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện y liền nói lớn:

“Ngụy tiền bối… Ngụy tiền bôi... Ngươi đã nghe gì chưa?”

Ngụy Vô Tiện vẫn không quan tâm những lời Lam Cảnh Nghi nói, hắn cứ tiếp tục chăm chú vẽ. Lam Cảnh Nghi tỏ ra nóng vội giật mạnh tay áo hắn làm bút lông rơi xuống sàn nhà, Ngụy Vô Tiện đứng thẳng người nhìn y.

“Ngươi làm gì thế, không thấy ta đang bận lắm à?”

“Ai da… Ngụy tiền bối, ta vừa nghe lén được tin tức quan trọng đó, việc lớn không tốt chút nào.”

Ngụy Vô Tiện tay nhặt bút lên tiếp tục vẽ, nhưng lúc này hắn có chút để ý lời nói của Lam Cảnh Nghi, hắn hỏi:

“Có việc gì quan trọng liền nói thử xem.”

“Hôm nay Hàm Quang Quân phải giảng bài cho các sư muội.”

Ngụy Vô Tiện vừa nghe xong tay liền dừng lại, sau đó không nhanh không chậm mà vẽ tiếp, “Vậy thì sao?”

Lam Cảnh Nghi thấy hắn vẫn ung dung nhàn nhã liền lặp lại.

“Ngụy tiền bối… Là nữ tu đó, ngươi không có chút phản ứng nào sao? Là sư muội, sư muội a, nữ tu, nữ..."

Ngụy Vô Tiện tạm thời ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn y một cái.

“Ngươi tưởng ta và Lam Trạm chưa từng thấy qua nữ nhân hay sao?”

Lam Cảnh Nghi trong lòng nghĩ nghĩ, “Hắn, cái này rõ ràng là cố ý giả bộ như nghe không hiểu, uổng cho mình có hảo tâm đến báo cho hắn biết, đang xem thường mình sao.”

Lam Cảnh Nghi dậm chân, tức giận hứ một tiếng rồi bỏ đi. Ngụy Vô Tiện nhìn theo bóng lưng thiếu niên kia, nhịn không được bật ra một tiếng cười nhạo. Trong đầu hắn lúc này nghĩ.

”Cho nên mới nói các thiếu niên này vẫn quá trẻ con. Ta cùng Lam Trạm là phu phu, ngươi ngươi ta ta, cùng nhau thập tử nhất sinh, loại sự tình gì mà chưa gặp qua, ở đó mà còn ăn giấm à? Đúng là chỉ có trẻ con mới nghĩ tới loại này mà ăn ghen tuông thôi… À tựa hồ Lam Trạm thỉnh thoảng vẫn sẽ ăn giấm nhỉ!… Hahaha… Lam Trạm, bình giấm của y rất chua nha… Hahaha."

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy vui vẻ, vừa đúng lúc Lam Vong Cơ mang cơm trở về, hắn nhìn thấy y lập tức để các thứ qua một bên nhào tới ôm hôn Lam Vong Cơ một cái, miệng nở nụ cười tươi.

Hai người trong lúc ăn cơm Lam Vong Cơ nói cho hắn biết việc y thay Lam Hi Thần giảng dạy cho các nữ tu mới đến. Ngụy Vô Tiện vẫn điềm nhiên như không có việc gì. Theo lý mà nói thì đó là chuyện bình thường không có gì đáng quan tâm. Nhưng mà, ngày thứ hai khi Lam Vong Cơ đi không lâu, Ngụy Vô Tiện đột nhiên tỉnh ngủ, sao hôm nay hắn lại dậy sớm, thường thì đêm nào hắn cũng mơ đủ thứ từ kiếp trước cho nên ngủ ngon giấc thường rất muộn, khi thức dậy cũng khá muộn rồi.

Nằm trên giường nhìn chằm chằm ra bầu trời ngây ngẩn một hồi, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó hắn từ trên giường một đường lăn xuống, quần áo trên người còn quấn lung tung liền đứng lên chạy vội ra ngoài, chợt hắn dừng lại không thể đi tiếp vì thấy một nhóm nữ tu đang đứng ngoài hành lang.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhảy qua bức tường rào ngồi yên vị trên một cành cây không một tiếng động, hắn rướn cổ lên nhìn vào Lan Thất. Hắn thấy Lam Vong Cơ đang giảng bài, phong thái uy nghiêm, ung dung nhàn nhã . Ở phía dưới từng nhóm nữ tu nghiêm túc lắng nghe, nét ngây ngô trên khuôn mặt đầy vẻ kính nể. Ngụy Vô Tiện khóe môi hơi cong lên, xem thời gian thì giờ học cũng sắp kết thúc, kế tiếp là tựa hồ như Lam Vong Cơ sẽ giải đáp nghi vấn cho những ai chưa hiểu hay có vấn đề cần hỏi. Lam Vong Cơ vừa dứt lời thì những cánh tay đồng loạt dơ lên, lần lượt từng người chờ đợi được y giải đáp nghi vấn. Tiểu cô nương tâm tư căn bản không giấu được vẻ hâm mộ mà nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện ngồi trên cây, ghé mắt nhìn thấy vị cô nương kia đang hồn phi phách tán vì Lam Vong Cơ, trong lòng hắn đắc ý nghĩ: Lam Trạm quả thật là được yêu thích nồng nhiệt a. Đáng tiếc nha các cô nương, nam nhân tốt như vậy đã là của ta rồi.

Hắn lại nhìn một hồi, cảm thấy quả nhiên không có gì để xem, nói cho cùng hắn cũng không hiểu vì sao mình lại chạy tới đây lén lén lút lúc nhìn trộm người ta dạy học, chính hắn cũng không biết giải thích như thế nào.

 Đứng người lên vỗ vỗ vạt áo, chuẩn bị rời đi. Vô tình cúi đầu xuống, Nguỵ Vô Tiện vừa vặn trông thấy Lam Vong Cơ cùng với một nữ tu đang giải đáp vấn đề, nữ tu kia đứng bên cạnh y tựa hồ khá gần, ánh mắt không phải rơi vào thư uyển trên tay mà là nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài trắng nõn của Lam Vong Cơ.

Hắn không nói nên lời, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng sự việc trước mắt khiến hắn không có tâm tình bỏ đi mà lần nữa ở trên cành cây lại ngồi xuống. Không chỉ có như thế, mà ngày thứ hai Ngụy Vô Tiện cũng đến đây.

Ngày thứ ba, bài học hôm nay là đầu giờ chiều. Lam Vong Vơ chuẩn bị bài giảng nên không đến sớm như hai ngày trước, khi đi đến nơi, xa xa đã nhìn thấy đám môn sinh của y tựa hồ không giống ngày thường. Các tiểu cô nương không ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, mà ngồi cùng một chỗ vây quanh ở bàn giáo viên bên cạnh, giống như đang vây quanh một người nào đó, trên mặt từng người đều mang vẻ phấn khích, tươi cười.

Lam Vong Cơ ngạc nhiên, chỉ nghe một tiểu cô nương nói: ”Ngươi thật đã gặp qua Thì Hoa Nữ? Nàng thật sự giống trong sách viết rất đẹp mắt như vậy sao?”

Ngụy Vô Tiện nói: ”Xem như đẹp mắt, nhưng ta lại thấy, dung mạo của nàng ấy cùng các ngươi không khác biệt lắm đâu.”

Vừa nghe hắn nói xong, các tiểu cô nương hớn hở cười tươi một trận. Lam Vong Cơ đứng trơ mắt nhìn, người mà các tiểu cô nương bao bọc vây quanh không ai khác chính là đạo lữ nhà y, Ngụy Anh của y.

Nữ tư đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đều tuân thủ gia quy nghiêm ngặt, vì lớn như vậy mà căn bản chưa từng thấy qua người nào khôi hài mồm mép như Ngụy Vô Tiện, nên tất cả đều bị hắn làm thích thú vô cùng. 

Một tiểu cô nương hâm mộ nói: ”Thật là thú vị, Ngụy công tử, ngươi và Hàm Quang Quân nhất định còn đi qua rất nhiều nơi sao?”

Ngụy Vô Tiện nói: ”Đúng đúng, về sau các ngươi có lang quân trong lòng ngưỡng mộ, cũng có thể cùng nhau đi săn đêm, đi khắp sơn hà.”

Chúng tiểu cô nương nhao nhao mặt ửng hồng lộ vẻ thẹn thùng, đột nhiên có người nhắc nhở: ”Hàm Quang Quân tới rồi, Ngụy công tử ngươi đi trước đi, ngươi lần sau còn đến hay không? Lại nói cho chúng ta nghe chuyện các ngươi săn đêm để ta có thêm kiến thức.”

Ngụy Vô Tiện cười tươi: “Tốt tốt tốt! Vậy hôm khác ta sẽ tới.”

Soạt một tiếng, cửa bị kéo ra, đám người nhất thời im lặng, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ có Ngụy Vô Tiện còn tùy tiện ngồi trên bàn giảng, hai cái chân bắt chéo lắc qua lắc lại, hắn nhìn hướng Lam Vong Cơ cười nói: ”A, Lam Trạm.”

Lam Vong Cơ ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm vào hắn, rồi nhìn lướt qua các nữ tu, các tiểu cô nương lập tức trở về chỗ ngồi trong im lặng, không hẹn mà cùng nhau dựng thẳng sách vở lên che đi khuôn mặt, rồi cúi đầu thấp xuống bàn làm như chưa từng nhìn thấy chuyện gì đang phát sinh.

Lam Vong Cơ hướng Ngụy Vô Tiện mà đi tới, dùng tay nắm lấy cổ áo của hắn, không nói một lời đem hắn từ trên bàn xách xuống, Ngụy Vô Tiện không tránh né chỉ gãy gãy đầu, sau đó giảm thấp thanh âm.

“Hàm Quang Quân… Hàm Quang Quân, đừng như vậy mà, các cô nương đang ở trước mặt, cho ta chút mặt mũi đi.”

Lam Vong Cơ phảng phất giống như không nghe thấy, mang theo hắn đi ra ngoài, trước khi đi, y quay đầu lại nói một câu.

”Các ngươi trước tiên đọc sách.”

Trong phòng chỉ một mảnh im lặng như tờ.

Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi ôm thư uyển đi ngang qua, vừa trông thấy bọn hắn từ trong phòng đi ra, Lam Vong Cơ mang theo Ngụy Vô Tiện mặt mày nhăn nhó hướng Tĩnh Thất mà kéo đi, cảnh này thật sự là quá lâu không được nhìn thấy.

Lam Cảnh Nghi vừa nhìn vừa nói với Lam Tư Truy: “Có chuyện gì thế?“ 

Có môn sinh nói vọng ra: ”Không biết, hình như là Ngụy công tử chạy đến đây nói chuyện với các nữ tu bị Hàm Quang quân dẫn đi.”

Lam Cảnh Nghi trợn tròn mắt, nhưng ngay lập tức y liền nghĩ thông mọi chuyện rồi cười ha ha.

“Còn nói là không ăn giấm mà lại chạy tới chỗ Hàm Quang Quân xem xét, đúng là Ngụy Vô Sĩ a.”

Nói xong y lại cười ha hả.

Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện kéo vào trong Tĩnh Thất, bế hắn đặt trên giường tỷ như phu quân bế thê tử trong đêm động phòng. Sau đó Lam Vong Cơ thuận tay liền muốn kéo mạt ngạch xuống trói tay hắn, nhưng lại ý thức được không ổn, vì y còn phải trở về giảng bài cho các nữ tu, thế là y tháo đai lưng của Ngụy Vô Tiện ra, Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền cong miệng cười.

“Ai da, Hàm Quang Quân sao gấp vậy a, ngươi còn phải giảng bài đó nha.”

Hắn cười tươi chưa được bao lâu thì Lam Vong Cơ thuần thục đem hai cánh tay hắn dùng đai lưng buộc vào cột giường. Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi yên mặc cho y buộc, rồi lại dùng mũi chân đá đá vào bắp chân Lam Vong Cơ, cười hì hì.

“Hàm Quang Quân ăn giấm rồi phải không? Hahaha… Đã nhiều năm như vậy, làm sao vẫn không thay đổi, đúng là không có chút tiến bộ nào.”

Lam Vong Cơ không nhanh không chậm đem hắn buộc xong xuôi, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, ý vị thâm trường, “Ăn giấm!”

Ngụy Vô Tiện nhíu mày chớp mắt: “Hửm?” Một tiếng. Lam Vong Cơ khóe miệng hơi cong, hỏi lại, ”Ai ăn giấm?”

Ngụy Vô Tiện vốn định thốt ra, “Đương nhiên là ngươi rồi.” Nhưng nhìn thấy đối phương đáy mắt một tầng thi vị ý cười lộ ra mặt, hắn sững sờ rồi yên lặng. Lam Vong Cơ nâng tay nhẹ nhàng xoa lên má hắn, bờ môi kề sát vào tai thanh âm trầm thấp nói.

”Ở yên đây, chờ ta trở lại.”

Định quay lưng đi nhưng lại quay sang nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, nở nụ cười đầy ẩn ý,  “Ngoan nghe lời.”

Ngụy Vô Tiện ngồi sập trên giường nghĩ nghĩ vẫn là không hiểu.

“Ta và y cùng là phu phu, kỳ thật những thứ kia rõ ràng là không có điểm gì trọng yếu, thì vì sao mà tim lại đập loạn một cách lợi hại khi thấy y cùng các tiểu cô nương kia nói chuyện chứ?”

Nghĩ rồi lại nghĩ, thế nhưng hắn vẫn là suy nghĩ không thông là vì sao.