Chương 19 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]

Màn sương mù kia không phải tự nhiên mà có. Ngụy Vô Tiện vào tàng thư cát, lật ra mấy bản cổ tịch cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân. Hôm đó gặp được ác linh linh lực cao cường đã tạo nên màn sương mù có mê hồn, có thể làm loạn tâm trí người, gợi lên trong lòng con người tâm tình bất an cùng nỗi sợ hãi, nhân thân trong màn sương mù sẽ sinh ra ảo giác, phảng phất do tự thân bất an, cùng sự sợ hãi bao vây chặn đánh tâm trí không có lối thoát, giống như mình đang cùng chính mình nói chuyện, khi sương mù tan đi sẽ cho người đó một đóa hoa, hoa đối với người thường kỳ thật vô hại, nhưng phấn hoa có thể làm cho người ta tâm phiền trí loạn. Chỉ là sương mù này không có lòng tốt, mê hoặc lòng người dẫn dụ người khác dựa vào phấn hoa đi dò xét đối phương, như tình nhân thường không thể nói chuyện thẳng thắn với nhau, cho nên nếu đã không muốn cùng đối phương nói hết chuyện trong lòng tất nhiên sẽ sập bẫy phấn hoa, hại người hại mình. Bị màn sương mù châm ngòi ly gián cưỡng ép vây vào, dùng phấn hoa bức đối phương phải thẳng thắn với mình, cuối cùng rơi vào kết cục chia ly trong au khổ. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hôm đó trong rừng cũng bị màn sương mù coi là mục tiêu mà dẫn dụ.
Cũng may bọn hắn cuối cùng cũng không bị trúng chiêu.

“Bất quá Lam Trạm.” Vừa nói cánh tay Nguỵ Vô Tiện vòng qua cổ Lam Vong Cơ.
"Ngươi tại sao không dùng phấn hoa kia đối với ta?”
Lam Vong Cơ cười khẽ một tiếng: ”Không cần.” Tiếp lấy ôm sát eo Ngụy Vô Tiện, y thì thầm vào tai hắn: ”Ngươi nói, ta sẽ  tin.”

Nhưng Lam Vong Cơ cũng không phải không nghĩ tới việc dùng đến phấn hoa kia. Từ ngày trong rừng trở về, y đem phấn hoa đặt ở dưới gối, nhiều lần định mang ra dùng nhưng thủy chung vẫn không hạ nổi quyết tâm, vì y sợ biết được nỗi đau sâu thẳm trong lòng Ngụy Vô  Tiện nhưng không có cách nào giúp hắn giải thoát, y sợ biết hết những gì hắn giấu diếm trong lòng sẽ càng khó đối diện với hắn, khó gượng cười trước mặt hắn. Và cũng tại vì mấy ngày trước, trong đêm bị Ngụy Vô Tiện hét chói tai bừng tỉnh, biết hắn lại thấy ác mộng, vừa định lật người chuẩn bị vươn tay một mực ôm lấy người kia, nhưng chưa kịp ôm thì người kia đã không ngần ngại mà nhào về phía y.
Cánh tay Ngụy Vô Tiện không khách khí chút nào ôm chặt eo y, thật chặt. Mặt hắn chôn ở trên ngực Lam Vong Cơ, miệng còn không ngừng gọi.
”Lam Trạm… Lam Trạm…”
Lam Vong Cơ ngẩng người vội vàng ôm ngược lại hắn, ghé vào tai hắn khẽ nói: ”Ta ở đây.”
Một lúc sau Ngụy Vô Tiện mới ngủ thiếp đi nhưng tay còn ôm chặt y không buông, Lam Vong Cơ cũng vững vàng đem hắn bảo hộ trong lồng ngực mình.

Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại vào sáng sớm, mặt mũi tràn đầy niềm vui còn cao hứng muốn giúp Lam Vong Cơ thay y phục, tuyên bố từ nay về sau đều muốn ngày ngày giúp Lam Vong Cơ thay y phục vào mỗi sáng sớm, miệng cười tươi, dáng vẻ lại đáng yêu dính lấy Lam Vong Cơ, cười đến Lam Vong Cơ ngoại trừ nói, ”Tốt” ngoài ra cái gì khác cũng nói không nên lời.
Sau đó vẫn như thường ngày, hoàn toàn không nhớ rõ đêm qua đã mơ thấy ác mộng gì.
Lam Vong Cơ nhìn hắn vui vẻ trong lòng nghĩ thầm: Hắn thấy ác mộng, biết người nằm bên cạnh là mình sẽ quay sang ôm chầm lấy, trong mơ vẫn gọi tên mình, khi hắn sợ hãi thì trốn vào trong ngực mình, vậy thì cần gì phải quan tâm hắn có thành tâm hay không? Có nguyện ý hay không? Nếu hắn muốn nói ta liền dành toàn bộ quãng đời còn lại để nghe hắn nói, nếu hắn không muốn thì không cần phải bắt ép, chỉ cần hắn vui vẻ là được. Dù hắn có thắt sai mạt ngạch, đánh đối kết không đúng, cũng không cần phải quan tâm, miễn là hắn luôn tươi cười, luôn ở bên ta là được.

Sáng ngày hôm sau khi Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi tỉnh táo lại liền chạy ra phía sau núi, nhưng không kịp nữa, Ngụy Vô Tiện đã đứng ở đó đợi hai tiểu bối đến luận tội. Hắn tay cầm sáo rất uy nghiêm, vừa thấy Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đến liền khoan thai đứng thẳng người giọng nói sang sảng.
”Ai da, phải làm sao mới ổn đây? Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, cấm đánh cược, các ngươi không biết sao? Đành phải phạt các ngươi chép gia quy. Hàm Quang quân của các ngươi bận bịu liền nhờ ta thay y giám sát các ngươi. Nhưng ta thể cốt yếu, giám sát các ngươi là một chuyện hao tâm tổn trí, cho nên Hàm Quang quân của các ngươi sợ ta mệt mỏi liền lấy mấy vò rượu này của các ngươi tặng ta.”
Nói xong hắn liền lấy rượu mang đi, còn ngoái đầu lại nói một câu: ”Hôm nay giờ Dậu, đến đình viện chịu phạt, đừng để ta đợi lâu a.”

Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa đắc ý cười thầm: Cho các ngươi biết thế nào là uy phong sái khí của Di Lăng Lão Tổ, lại  tiếp  tục  bỏ  thêm  một  câu.
“Phải trồng cây chuối đứng thẳng chép a!”