Chương 16 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]
Nhớ lại chừng mười ngày trước, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện xuống núi, vừa giải quyết xong đám hung thi, không chút hoang mang nên không ngự kiếm về Vân Thâm Bất Tri Xứ ngay, mà nhàn tình nhã ý đi bộ từ thôn nhỏ vắng trên đường chạy dài về Cô Tô. Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, ngắm hoa ngắm cảnh, bất tri bất giác liền đi vào một mảnh xanh um tươi tốt trong rừng cây.
Vừa đi được vài dặm trong rừng, đột nhiên sương mù phủ dày không biết nơi này là nơi nào, rõ ràng trước một khắc trời vẫn còn sáng trong, bạch quang xuyên thấu qua cây cối mà giờ nhìn không thấy rõ đường đi nữa, trên mặt đất ẩn hiện một bóng người phủ sương lờ mờ, trong chốc lát, sương trắng ngày thêm dày đặc tràn ngập khắp nơi, cái gì đều nhìn không rõ.
Ngụy Vô Tiện dắt Tiểu Bình Quả đi phía trước cách Lam Vong Cơ một đoạn không xa, nhưng lúc này Lam Vong Cơ bị màn sương che đi tầm nhìn, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng lưng người phía trước, vừa định bước nhanh tới sương mù trắng mênh mông đã đập vào mặt, đem cả người y bao phủ trong màn sương trắng, trước mắt giống như bị người bịt kín một tầng vải mỏng, đầu hơi choáng váng không biết phương hướng.
Đột nhiên, trong màn sương mù lờ mờ lóe lên một tia sáng, y bất tri bất giác hướng theo ánh sáng mà đi, phảng phất như có cái gì đó đang dẫn dắt mình. Rốt cuộc khi lấy lại được bình tỉnh thì đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiên đâu, chỉ cảm thấy như ảo như thật.
Lam Vong Cơ đợi cho sương mù kia hơi thoáng tán đi một chút mới phát hiện trước mặt là một cái giếng. Trong giếng phản chiếu bóng dáng của mình nhưng nhìn kỹ liền phát giác không phải, bởi vì động tác không giống nhau, cũng không đồng nhất, lúc này y nhìn thẳng vào cái bóng dưới giếng mơ hồ thầm nghĩ.
“Nơi này không nên ở lâu.”
Vừa bước chân đi, màn sương đã quấn lấy thân thể y, lại nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm lượng lờ như gió thổi vào tai.
“Ngươi vội vã đi tìm hắn?”
Thanh âm kia phát ra từ miệng giếng, Lam Vong Cơ không quay người mà bước chân càng nhanh hơn.
“Ngươi đây là làm gì?” Trong giếng truyền đến một tiếng thở dài: ”Hắn cũng sẽ không chờ ngươi.”
Lam Vong Cơ dừng bước chân toàn thân cứng đờ bất động, y xoay người lại nhìn về hướng miệng giếng, người trong giếng kia giống mình như đúc, nhìn hồi lâu rốt cuộc Lam Vong Cơ mở miệng: ”Ngươi là ai?”
Cái bóng cong khoé miệng cười cợt: “Ta… chính là ngươi.”
Lam Vong Cơ nhíu mày: ”Không có khả năng.”
Cái bóng: ”Khả năng?”
Lam Vong Cơ trầm mặc.
Cái bóng thở dài: ”Trong lòng ngươi đã biết ta chính là ngươi, cần gì phải phủ nhận?”
Lam Vong Cơ không đáp, hỏi ngược lại: ”Ngươi mới vừa nói hắn sẽ không chờ ta.”
Cái bóng khẽ gật đầu.
Lam Vong Cơ hỏi: ”Vì sao?”
Lần này đổi thành cái bóng trầm mặc.
Lam Vong Cơ tiếp tục nói: ”Hắn đương nhiên sẽ…”
Cái bóng ngắt lời y: ”Lúc nào cũng sẽ chờ ngươi, sau này cũng sẽ chờ ngươi đúng không?”
Lam Vong Cơ yên lặng.
Cái bóng tiếp tục nói: ”Nói đi là đi, đi mất mười ba năm rồi lại trở về, có khi nào hắn nghĩ đến ngươi không?”
Lam Vong Cơ khóe miệng giật một cái: ”Tất cả đã qua.”
Cái bóng: ”Vậy nói hiện tại, hắn đối với ngươi là thật tâm sao?”
Lam Vong Cơ có chút ngẩng đầu lời nói chắc chắn: ”Đương nhiên.”
“Làm sao ngươi biết được?”
“Hắn tốt với ta, chiếu cố ta, quan tâm ta.” Lam Vong Cơ vừa nói trong mắt vừa nổi lên một nụ cười ôn nhu khi nhớ đến Nguỵ Vô Tiện: ”Hắn vì ta nấu cơm.”
“Chứ không phải hắn cảm kích ngươi, báo đáp ngươi?”
“không phải.”
“Ngươi như thế nào biết không phải?”
“Hắn nói, ta tin hắn.”
“Hắn nói ngươi liền tin?” Cái bóng nhíu mày: ”Hắn nói chuyện cũ trước kia đều đã quên, nhưng hàng đêm hắn đều mơ thấy ác mộng.”
Lam Vong Cơ vội lên tiếng: ”Cái này không giống.”
“Tại sao lại không giống?”
Lam Vong Cơ cúi đầu: ”Hắn sẽ không như thế mà gạt ta.”
“Ngươi hiểu hắn sao?”
Lam Vong Cơ dừng một chút: ”Ta hiểu.”
“Coi như là thật đi, nhưng khi ngươi hỏi hắn mơ thấy cái gì, hắn tại sao không nói thật với ngươi?”
“...”
”Cả ngày trên khuôn mặt luôn tươi cười với ngươi nhưng chưa từng nói với ngươi rằng hắn khổ sở như thế nào? Trong lòng hắn nghĩ cái gì lại chưa từng muốn nói với ngươi, đời trước như thế đời này cũng như thế, ngươi còn nói ngươi hiểu hắn?”
“…”
“Ngươi không hiểu hắn.” Giọng điệu của cái bóng tỏ ra thương xót, thanh âm buồn bã: ”Là ngươi không hiểu được hắn.”
Lam Vong Cơ bàn tay nắm chặt, cúi thấp đầu.
Cái bóng nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu rồi nghiêng đầu về phía những bông hoa bên cạnh giếng.
”Hoa kia, ngươi hái thử đi.”
Lam Vong Cơ nhìn theo ánh mắt của cái bóng dưới giếng, tại bên cạnh thành giếng có vô số những bông hoa trắng mọc xung quanh.
“Cho hắn ngửi phấn hoa, hắn sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì trong lòng, tuyệt đối không có nữa lời giấu diếm.”
Lam Vong Cơ nhìn hoa kia một lát, y ngẩng đầu nhìn cái bóng giống mình trong giếng, lời nói rít qua kẽ răng: ”Không cần.”
“Không cần? Hay ngươi không dám?”
Lam Vong Cơ trằm mặc.
Không biết qua bao lâu, khi sương mù cuối cùng tan đi, Lam Vong Cơ nhìn vào giếng kia cái bóng đã biến mất từ lúc nào. Y nhìn thấy phương hướng phía trước đó đã đi cùng Ngụy Vô Tiện thì thấy Ngụy Vô Tiện đứng đó, tay nắm dây con lừa cúi đầu đứng ở nơi đó chờ y.
Nghe thấy tiếng bước chân Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, thần sắc có chút hoảng hốt: ”Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu tiến gần về phía hắn.
Một lúc sau hắn mới nở một nụ cười: ”Ta định đi tìm ngươi.”
Lam Vong Cơ nói: ”Bị sương mù.”
Ngụy Vô Tiện: ”Đúng vậy, sương mù thật lớn, ta đi một lúc quay lại không nhìn thấy ngươi nữa.”
Lam Vong Cơ hắng giọng: ”Ngươi… Có phát giác hiện tượng gì lạ không?”
”Không có, còn ngươi?”
Lam Vong Cơ lắc đầu.
“Vậy thì đi thôi, không còn sớm nữa.”
Nói xong hắn liền nắm dây dắt con lừa rồi xoay người sang chỗ khác chuẩn bị lên đường.
Lam Vong Cơ nhàng nhạt đáp: “Được.”
Tay y thò vào trong tay áo sờ lên đóa hoa trắng kia sau đó rút tay về, bước lên phía trước đi cùng Ngụy Vô Tiện.
Nhưng Ngụy Vô Tiện là nói dối, hắn không chỉ phát giác được hiện tượng lạ mà còn bị nó cuốn vào.
Lúc sương mù ập đến, hắn cùng Lam Vong Cơ lạc nhau, ngơ ngơ ngác ngác đi đến một cái giếng còn hái lấy một đoá hoa trắng, nghe nói phấn hoa có thể làm cho người ta say mà nói ra hết những bí mật trong lòng. Mấy ngày nay hắn đắn đo không biết có nên làm như vậy với Lam Vong Cơ hay không. Vì hơn lúc nào hết, hắn muốn biết Lam Vong Cơ nghĩ gì, tại sao khi hắn thắt sai mạt ngạch cũng khen đẹp, nấu ăn dở cũng khen tốt, lúc nào cũng giấu diếm hắn.
Hắn biết thủ đoạn này là bỉ ổi, cần phải trực tiếp hỏi Lam Vong Cơ, nhưng hỏi y thì thật sự là quá khó, nhất là khi đối diện người kia, suy nghĩ của Lam Vong Cơ giống như một cái động không đáy, đem tất cả tâm tư chôn đến tận cùng thật sâu nên không thể mở lời hỏi y được gì. Nghĩ nghĩ hồi lâu quyết định đi nấu cơm, hắn biết chắc nếu Lam Vong Cơ biết đồ ăn có do hắn làm thì tất nhiên liền sẽ đánh giá “Rất tốt” vĩnh viễn như vậy. Nên hôm nay hắn sẽ không đem thức ăn vào mà sẽ nhờ Lam Tư Truy làm điều đó.