Chương 12 - Tìm Lại Ký Ức [Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện]

Sau khi uống giải dược nghỉ ngơi, cả hai cùng rời khỏi khu rừng để quay lại thị trấn.

Dọc theo hai bên bờ sông thuyền nhỏ tấp nập, Nguỵ Vô Tiện kéo tay áo Lam Vong Cơ. Nhìn thuyền nhỏ trên sông, hắn nhớ ra gì đó, dường như trước kia hắn đã từng ngồi thuyền gỗ nhỏ chèo ra giữa hồ sen, rất nhiều rất nhiều sen, những chiếc lá xanh ngát to lớn vươn lên đón ánh nắng nhẹ sau một đêm mưa tầm tã. Những bông hoa cũng hé nở lớp cánh đầu tiên, gió nhẹ thổi qua làm hoa trắng lung lay phiêu dật. Nhưng trên sông này rất tiếc lại không hề có hoa sen, hình như nơi có hoa sen đó là nhà của hắn.

Lam Vong Cơ nhìn hắn đăm chiêu liền hỏi: “Ngươi nhớ ra gì sao?”

Nguỵ Vô Tiện gật đầu: “Chúng ta đi thuyền được không?”

“Được.”

Lam Vong Cơ mua cho hắn một vò Thiên Tử Tiếu sau đó cả hai cùng đi xuống thuyền. Thuyền ra giữa hồ, Lam Vong Cơ nhìn hắn nói: ”Trước kia ta cùng ngươi đã từng ở đây trừ thuỷ quỷ.”

Tay y cầm vò rượu đưa lên, hắn nhận lấy mở ra giấy đỏ uống một ngụm, rượu rất thơm, vừa cay vừa nồng.

Mặt hồ trải rộng mênh mông vì những chiếc thuyền khua mái chèo mà gợn sóng, trong đầu Nguỵ Vô Tiện những ký ức vỡ vụn lại kéo về, đầu thấy nặng trĩu, hắn lại nâng vò rượu uống ừng ực cạn sạch. Một vò rượu không thể làm hắn say, nhưng lúc này đầu óc có chút mờ ảo như màn sương nhẹ bao phủ trước mắt, mơ hồ nhìn xuống mặt nước trong xanh hắn thấy một cánh tay ngoi lên, tiếp đó là gương mặt nữ tử xinh đẹp diễm lệ như hoa mỉm cười gọi hắn.

“A Tiện… A Tiện…. Đến đây…”

Gương mặt này rất quen, quen đến mức hắn trong vô thức cất tiếng gọi: “Sư tỷ.”

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bước một chân xuống nước, đưa tay muốn bắt lấy bóng hình kia, cả người hắn liền rơi xuống nước. Lam Vong Cơ cả kinh lao tới, cánh tay cố vươn ra nhưng người kia đã rơi xuống nước mất rồi, y không kịp bắt lấy, một sào bọt nước bắn tới tung tóe lên người y. Lam Vong Cơ đạp chân lên mạn thuyền, nhẹ nhàng nhảy theo. Nước trong hồ cực kỳ lạnh lẽo, Lam Vong Cơ trong nước không có nhiều sức lực vì bàn tay bị thương, độc trong người vừa được giải, linh lực chưa thể phục hồi nguyên thể, lại không thể nhìn rõ ràng trong nước. Nguỵ Vô Tiện lớn lên ở Vân Mộng, từ nhỏ đã xem chuyện bơi lội là thường tình đối với hắn, lúc định ngoi lên, hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ đang loay hoay di chuyển trong nước tìm hắn, y bị một đầu dây dùng cố định thuyền rơi xuống nước vướng vào chân. Trong lòng hắn đột nhiên thấy sốt ruột, thân thể lấy hết sức bơi vọt tới chỗ Lam Vong Cơ, giúp y tháo đi thứ vướng dưới chân, hai bàn tay chạm vào nhau, lập tức giữ chặt lấy.

Nguỵ Vô Tiện một tay giữ lấy Lam Vong Cơ, ôm ngang người y, quyết đoán bơi lên trên, hắn liều mạng cắn răng bơi về phía trước. Nước hồ lạnh lẽo trong xanh như mặt gương gợn sóng mở ra ký ức, trước mắt hắn là hai nhân ảnh bạch y cùng so kiếm, trong thoáng chốc ảo ảnh biến mất, lại hiện ra một bóng bạch y ngồi nơi hiên đình, đẹp như một vị thần tiên, chỉ tiếc rằng trên gương mặt xinh đẹp ấy không tỏa ra thần thái phiêu diêu thoát tục mà đượm u sầu. Tiếng thanh âm thoát ra từ cổ cầm dìu dặt, bi ai, thống khổ cùng da diết nhớ nhung, tất cả hòa chung tiếng mưa tạo thành một âm sắc lạ lùng, bạch y vẫn ngồi lặng lẽ ôm đàn nhìn mông lung ra màn mưa tịch mịch, trên đầu ngón tay đã nhỏ máu.

Những ký ức cứ ồ ạt ùa về, Bất Dạ Thiên thây phơi máu đổ, Loạn Táng Cương thân xác không còn. Nguỵ Vô Tiện xua tan màn nước ký ức, mạnh mẽ ngoi lên trên, trong chốc lát hắn vọt ra khỏi mặt nước.

Đở Lam Vong Cơ lên thuyền sau đó y nắm lấy tay hắn kéo lên. Lam Vong Cơ bị sặc nước ho vài cái, hắn xoa xoa vỗ vỗ lưng y, thấy sắc mặt y có chút tái nhợt, cả người hơi run lên, nhất thời đau lòng không thôi, hắn kéo người lại ôm vào lòng.

“Lam Trạm, không sao rồi, ta ở đây.”

Lam Vong Cơ mơ hồ thanh tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt một chút vui mừng hiện rõ: ”Ngươi… nhớ lại rồi.”

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười gật đầu: ”Ừm… Là tại ta, tất cả là tại ta… làm ngươi uỷ khuất rồi.”

“Không sao… nhớ lại là tốt.”

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên hỏi: “Nếu như ta không nhớ lại thì sao?”

Lam Vong Cơ xoay người hoán đổi vị trí kéo lấy hắn ôm càng chặt: ”Ta sẽ bám theo ngươi cả đời, ngươi cho dù có muốn trốn, muốn bỏ đi, ta cũng sẽ một mực bám lấy. Đời này kiếp này, cũng không rời. Ngươi có tin không? Ta ngàn vạn lần sẽ như vậy…”

Nguỵ Vô Tiện vuốt vuốt tấm lưng rộng lớn của người nọ, kề sát tai y, nói: “ Ta tin… ngàn vạn lần điều tin ngươi! “

Thuyền gia chống sào chèo vào bờ, màn đêm cũng buông xuống, trong trấn vẫn náo nhiệt như trước, cả người lẫn xe nơi ngã tư đường không hề chú ý tới hai bóng dáng một trắng một đen, cao thấp phập phồng dìu nhau từ thuyền đi lên.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam Trạm, tìm một quán trọ ở tạm đi, vết thương trên tay ngươi cần làm khô băng bó lại, nếu không sẽ lại chảy máu khó lành.”

Lam Vong Cơ gật đầu: “Ừm.”

Hai người không khó đã tìm được một quán trọ, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bước vào phòng, hắn nhìn quanh gian phòng rồi mới tuỳ tay đóng cửa lại.

Nguỵ Vô Tiện giúp Lam Vong Cơ thay ra y phục thấm ướt, sau đó thay luôn lớp vải băng mới trên cánh tay, hắn nói: “Ta mang y phục đi giặt, ngươi nghỉ ngơi trước.”

Một lúc lâu sau Nguỵ Vô Tiện quay lại trên tay còn có khay thức ăn, hắn đặt lên bàn, mỉm cười nhìn Lam Vong Cơ, “Ngươi chắc đói rồi, mau qua ăn đi.”

Lam Vong Cơ nhìn hắn, con ngươi thiếu chút nữa trừng lớn muốn rớt ra ngoài, mặt ửng đỏ. Do y phục hắn cũng bị ướt nên hiện tại chỉ khoác một lớp trung y mỏng manh lên người, đai lưng không buộc mà buông lỏng, cổ áo mở ra, lộ một mảng lớn ngực trắng nõn. Chỉ cần cử động một chút, cái thứ hồng hồng hai bên kia như ẩn như hiện trước mắt.

Nguỵ Vô Tiện bước đến gần, tầm mắt người kia chặt chẽ gắn lên người hắn. Hắn áp mặt kề sát, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào mặt Lam Vong Cơ.

“Làm sao vậy?… Ngươi không khỏe sao?”

Lam Vong Cơ toát mồ hôi, biểu tình quái dị, y mím môi một cái, kéo kéo khóe miệng, “Ta… ta không sao.”

Nguỵ Vô Tiện kéo tay y qua ngồi vào ghế, “Ăn đi, ta nói tiểu nhị làm những món thanh đạm cho ngươi… ăn nhiều một chút.”

“Ừm.”

Lam Vong Cơ nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó chăm chú ăn không dám nhìn hắn nữa.

Tối nay không có trăng, trời lại đổ tuyết, sắc trời đen như mực, tiếng gió tuyết thổi vù vù ngoài cửa sổ. Ngọn nến trong phòng nhá nhem lay động, ban đêm an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi của Lam Vong Cơ, y vừa được giải độc nên cực kỳ mệt mỏi liền nằm xuống đã ngủ say. Nguỵ Vô tiện giơ tay, chưởng phong đảo qua ngọn nến trên bàn, ánh lửa liền tắt, trong phòng chỉ còn lại bóng đêm. Trong màn đêm, trên giường một người chậm rãi nhích tới gần một người khác.

Hô hấp dần quấn vào nhau, nóng bỏng leo lên hai má, trong tiếng tim đập loạn nhịp, Nguỵ Vô Tiện hôn lên bờ môi ấm áp của Lam Vong Cơ, vòng tay ôm lấy eo, đầu nghé vào bờ vai y bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Nhưng người bên cạnh cứ tưởng đã ngủ say lại không ngủ, đảo khách thành chủ quay sang đè lên người bên cạnh.

Thế là những âm thanh liên tiếp tràn ra khỏi màn giường, đầu tiên là tiếng ngâm than đau, theo sau là những tiếng rên nhỏ vụn như có như không trên nền tiếng va chạm của hai thân thể. Chiếc giường mạnh mẽ lay động một lúc lâu, sau đó tất cả lại trở về yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sao, từ khách điếm đi ra.

“Nguỵ Anh…”

“Tránh ra.”

Lam Vong Cơ kéo lấy tay hắn: “Ta sai rồi… Ngươi nghe ta nói.”

“Không nghe.” Nguỵ Vô Tiện giật mạnh tay áo lại.

Số là tối qua hắn cứ tưởng Lam Vong Cơ vừa được giải độc, lại nhảy xuống hồ cứu hắn, sợ y bị cảm lạnh nên ôm lấy y, nhưng Lam Vong Cơ lại không an phận mà dày vò hắn cả đêm, mặc cho hắn hết lời khuyên ngăn sợ ảnh hưởng đến thân thể y.

Lam Vong Cơ sáng dậy mặt mày tươi tỉnh còn hắn thì eo lưng mềm nhũn đau không đi nổi.

Bộ dạng y càng soái khí thì càng chọc điên hắn.

Chớp mắt sau, Nguỵ Vô Tiện đã phi thân lên ngựa, vung roi lên, một người một ngựa nhanh chóng chạy đi. Lam Vong Cơ đứng bơ vơ trong gió lạnh nhìn theo thở dài.

Trừng phạt được y, Nguỵ Vô Tiện đắc ý vô cùng, chợt thấy phía trước có bóng người đang đứng đợi, nhìn kỹ lại, không phải Lam Vong Cơ thì còn ai vào đây?

Hắn tất nhiên là không giật mình rồi, với tốc độ ngự kiếm của y đã đạt đến trình độ nhanh hơn gấp mấy lần cưỡi ngựa so với hắn, Nguỵ Vô Tiện không giảm tốc độ, phi lướt qua người Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ sao có thể cho phép hắn bỏ rơi mình lần thứ hai. Y lùi lại, một bước lấy đà vận linh lực nhón mũi chân bay lên, nháy mắt đã ngồi sau lưng Nguỵ Vô Tiện, vòng tay ôm gọn người phía trước vào lòng. Lưng ngựa chật hẹp, hắn không vùng vẫy được nên giận quá quát lớn.

“Lam Trạm, ngươi mau xuống ngựa cho ta.“

Lam Vong Cơ gác cằm lên vai hắn: “Nguỵ Anh… ta đang có độc trong người.”

“Đã uống thuốc giải rồi còn gì.”

“Nhưng ta… thấy không ổn.”

“Có điên mới tin ngươi, tối qua ngươi… cút cút.”

“Nguỵ Anh….”

Hơi thở nóng bỏng của Lam Vong Cơ nương theo giọng nói phả bên tai hắn, cả mặt lẫn cổ của Nguỵ Vô Tiện đều ửng đỏ.

Lam Vong Cơ thấy hắn không còn đẩy mình ra nữa, bèn hôn lên đôi má đang vì giận dỗi mà phiếm hồng, rồi lại hôn lên cái gáy trắng mịn, tiếp đó lên vành tai mềm mềm. Sự ôn nhu của Lam Vong Cơ thể hiện qua hành động, cuối cùng hắn cũng hết cách chống đỡ mà buông vũ khí đầu hàng.

“Ngươi sau này không được như vậy nữa.”

“Được.”

“Ta muốn ăn bánh hoa quế.”

“Được.”

“Tự tay ngươi làm đó.”

“Ta sẽ làm cho ngươi ăn mỗi ngày.”