Chương 4 - Tìm Ba Giữa Tình Yêu Và Nỗi Đau
8
Nửa tháng sau, mẹ được nhà họ Hứa đưa về nhận tổ quy tông.
Và rồi mẹ gặp được mục tiêu thật sự của nhiệm vụ công lược — nam chính Cố Trì.
Khi mẹ mới về nhà họ Hứa, Cố Trì là người dịu dàng nhất với mẹ.
Khi bị cả nhà lạnh nhạt, ngoài ông nội ra, chỉ có anh là người duy nhất hỏi han mẹ có buồn không, có nhớ nhà không.
Biết bao lần mẹ lặng lẽ buồn vì bị gia đình xa cách,
chính Cố Trì đã nắm chặt tay mẹ, lặng lẽ an ủi.
“Đừng sợ, có anh ở bên em.”
Ban đầu mẹ cũng thấy nghi hoặc —
Nam chính không phải nên yêu nữ chính sao?
Cố Trì giải thích rằng, anh chưa từng coi Hứa Yên Yên là em gái ruột,
còn đối với mẹ, là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Mẹ ngẩn người.
Ngay khi mẹ nghĩ rằng việc công lược anh thuận lợi đến không ngờ…
Biến cố xảy ra.
Khi cả hai đang đi trên đường, bỗng có người từ tầng cao dội xuống một xô sơn đỏ.
Mẹ biết rõ Cố Trì dị ứng nghiêm trọng với sơn, trong lòng hoảng loạn, vội vàng xông đến đẩy anh ra,
còn bản thân thì bị sơn đỏ dội thẳng lên người.
Ngày hôm đó, mẹ chật vật chưa từng thấy.
Bởi vì khi quay đầu lại, mẹ đã thấy được — nụ cười nơi khóe môi Cố Trì.
Nụ cười đó —
chói mắt hơn cả ánh nắng, khiến người ta lạnh buốt tận tim.
Về sau, mẹ nghe thấy Cố Trì cùng đám bạn lộ rõ bộ mặt thật:
“Cho nó bắt nạt Yên Yên, thì phải cho nó nếm chút đau khổ.”
“Từ khi nó xuất hiện, Yên Yên ngày nào cũng mất hồn mất vía, chẳng cười nổi. Nhìn mà đau lòng.”
“Nó không biết điều mà cuốn xéo về quê thì thôi,
lần sau thay sơn bằng dầu sôi cho nó biết tay.”
“Nghe nói Yên Yên từ nhỏ đã biết mình không phải con ruột, ngày nào cũng sống trong bất an.
Giờ Hứa Tri Ninh quay về, cô ấy càng sợ bị đuổi khỏi nhà họ Hứa.”
“Nên bọn mình phải ra tay trước, đuổi Hứa Tri Ninh đi.”
“Anh Trì, em thấy con nhỏ ấy tám phần là thật lòng thích anh rồi đấy.”
“Đợi anh nói rõ mọi chuyện,
nó kiểu gì chẳng đau lòng đến mức không còn mặt mũi ở lại nhà họ Hứa,
chắc chắn sẽ vừa khóc vừa đòi đi.”
“Ai cũng ghét nó cả, em nói xem nó ở lại được không?”
Lúc ấy mẹ mới nhận ra.
Cuộc đời của một vai phụ, vĩnh viễn chỉ là bàn đạp cho cặp nam – nữ chính tỏa sáng.
Mẹ kể lại, thật ra khi đó mẹ có đôi chút thật lòng với Cố Trì.
Mẹ thật sự không muốn anh ta bị thương —
Vì dị ứng nặng có thể dẫn đến phù nề thanh quản rồi chết ngạt.
Thế mà không ngờ, ngay cả chuyện đó… cũng là một cú lừa.
Về sau, mọi chuyện đúng như những gì tôi đã biết:
Cố Trì không cần đóng kịch nữa, bắt đầu công khai ghét bỏ mẹ.
Anh ta cần tiền của mẹ,
nhưng lại không muốn có mẹ ở bên.
Dù bị ép phải cưới mẹ,
trong lòng anh ta vẫn chỉ có Hứa Yên Yên.
Đêm trước ngày cưới, Phó Kỳ Ngôn đã đến tìm mẹ.
Lúc đó, anh đã trở thành một trong những nhân vật sáng giá nhất giới công nghệ thành phố A.
Anh bước lên đỉnh cao, một nửa là để minh oan cho mẹ mình,
nửa còn lại — là vì mẹ tôi.
Mẹ từng nói rằng, cô muốn có tiền, muốn danh vọng, muốn được ngẩng cao đầu.
Hiện tại tất cả những điều ấy, anh đều có thể cho cô.
Anh đã nói với mẹ rất nhiều.
Nhưng mẹ không nghe rõ.
Mẹ chỉ uống, từng ly từng ly, đến khi má đỏ mắt cay.
Rồi mượn rượu làm gan, cô lén hôn phản diện một cái.
Sau nụ hôn ấy, ánh mắt phản diện thay đổi.
Mẹ lúc đó mới giật mình, có chút hối hận.
Nhưng Phó Kỳ Ngôn không để cô có cơ hội hối hận.
Hai người đã xảy ra… những chuyện mà trẻ con không nên nghe.
Điều mà anh không ngờ đến là —
ngày hôm sau, mẹ vẫn lên kiệu hoa gả cho Cố Trì.
Tại công viên giải trí.
Phó Kỳ Ngôn mở chiếc hộp gỗ.
Bên trong là hai bức tượng đất xấu xí, được nặn thô vụng mà đầy tình cảm.
“Mẹ thường xuyên nhìn chúng đờ đẫn, rồi lặng lẽ khóc.
Mẹ nói, nếu một ngày nào đó có thể đường đường chính chính sống ở thế giới này,
Nhất định sẽ bù đắp cho ba tất cả.”
Tôi đỏ mắt, nghèn nghẹn nói:
“Nơi nào có ba, nơi đó mới là nhà mà mẹ mong muốn.”
Năm xưa, số tiền tiết kiệm mẹ để dành cộng với di sản ông nội để lại,
vẫn không đủ để cứu vãn tập đoàn Cố thị đang rách nát.
Chính là Phó Kỳ Ngôn, vì mẹ mà chủ động ra tay giúp đỡ.
Ba đưa tay khẽ chạm lên bức tượng đất,
ánh mắt dường như bị cuốn vào quá khứ, thật lâu không thể thoát ra.
Cố Trì thì lại sắc mặt tái nhợt, nổi giận nói:
“Con nói linh tinh gì vậy? Rõ ràng hai bức tượng này là do mẹ con tự tay nặn, tượng trưng cho mẹ và ta!”
Tôi nghi hoặc liếc nhìn anh ta một cái, rồi lắc đầu:
“Chú Cố, chú hiểu nhầm rồi.
Đây là tín vật định tình mà mười hai năm trước ba tặng mẹ.”
Cố Trì khựng lại.
Môi trắng bệch, gần như nghiến răng:
“Đó là đồ của vợ tôi, trả lại đây!”
Ba cất chiếc hộp gỗ vào ngực, giọng điệu thản nhiên:
“Đừng quên, người đang là vợ anh bây giờ… là Hứa Yên Yên.”
9
Tiếp theo đó, chú Cố cứ rơi vào trạng thái thẫn thờ, không yên lòng suốt một thời gian dài.
Cứ như thể anh ta đang giằng co trong đầu, nghĩ tới nghĩ lui điều gì đó.
Nhưng tôi không rảnh quan tâm đến anh ta.
Lúc ngồi chơi ngựa gỗ xoay vòng, tôi gặp lại một đứa bạn học tôi cực ghét.
Tống Thần Hạo là bạn cùng bàn của tôi,
bình thường cứ thích nhéo má tôi, giật bút tẩy của tôi rồi giơ lên cao,
rồi còn cười nhạo tôi mỗi khi tôi rướn người cố với tới, gọi tôi là “cây nấm lùn”.
Cậu ta bị cô giáo phạt không ít lần mà vẫn chứng nào tật nấy.
May mà tuần sau tôi được đổi chỗ rồi!
“Hứa Tranh Tranh!” – Tống Thần Hạo vừa gọi vừa chạy về phía tôi.
Theo sau cậu ta là Chu Thịnh, còn đáng ghét hơn nữa.
Cậu ta rất thích trêu chọc tôi không có ba.
“Nếu mày có ba thì sao chưa từng thấy ông ấy đón mày?”
“Lúc nhà trường mời phụ huynh, mày cũng chẳng có ai đến.”
Tôi từng năn nỉ ba Cố,
nhưng anh ta luôn lạnh lùng.
Dù miệng bảo sẽ đi,
cuối cùng luôn viện cớ để thất hứa.
Lâu dần, Chu Thịnh càng tin chắc tôi bịa chuyện,
đi khắp nơi nói tôi là kẻ nói dối chuyên nghiệp.
Nhưng hôm nay, tôi cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu!
Tống Thần Hạo ngạc nhiên nói:
“Hứa Tranh Tranh, mẹ cậu cũng dẫn cậu đi chơi Disneyland à?”
Tôi ngẩng đầu kiêu hãnh:
“Hôm nay là ba tôi đưa tôi đi!”
Chu Thịnh ôm bụng cười như điên:
“Lại nói xạo rồi!”
Phó Kỳ Ngôn bước tới, đặt tay lên vai tôi:
“Tranh Tranh, đây là bạn học của con à?”
Cố Trì cũng tiến lại gần, nắm lấy tay tôi:
“Tranh Tranh, để ba đưa con đi cưỡi ngựa xoay vòng nhé.”
Hôm nay trời nắng gắt.
Chu Thịnh ngẩng đầu, mắt nheo lại vì ánh sáng chói chang.
Cố Trì mặc một bộ vest cao cấp may đo từ Ý,
đeo đồng hồ hàng hiệu nhìn là biết đắt tiền,
cả người toát ra khí chất tổng tài giới thương trường.
Phó Kỳ Ngôn ăn mặc đơn giản,
chỉ khoác áo cardigan xám xanh với quần dài màu xám,
nhưng gương mặt điển trai và khí chất trầm ổn, khiến người ta không dám coi thường.
Hai người đàn ông cao lớn đứng cạnh nhau,
Chu Thịnh vô thức lùi lại hai bước, lắp bắp hỏi:
“Hứa Tranh Tranh… hai người này đều là ba cậu sao?”
Tôi gật đầu, chống nạnh:
“Thế nào hả? Tôi đâu có nói dối, tôi thật sự có ba đó!”
Phó Kỳ Ngôn xoa đầu tôi, ánh mắt lạnh đi:
“Thằng nhóc này bắt nạt con ở trường à?”
Chu Thịnh vội vã lắc đầu, mồ hôi rịn trán:
“Không… không có…”
Tống Thần Hạo lại quá thành thật:
“Chu Thịnh suốt ngày chọc cô ấy không có ba, làm cô ấy khóc mấy lần rồi.”
Cố Trì nhíu mày, ánh mắt đã nhuốm giận.
“Có chuyện gì vậy?” – Ba của Chu Thịnh vừa hay đi đến.
Nghe xong đầu đuôi sự việc,
ông ta tức đến tẩn cho Chu Thịnh một trận tại chỗ:
“Cho mày bắt nạt bạn học hả? Cho mày hỗn láo hả?!”
Chu Thịnh bị đánh đến mức khóc to oang oang.
“Sau này nếu Chu Thịnh còn bắt nạt con, cứ nói với chú, chú sẽ giúp con đòi lại công bằng.”
Trước khi rời đi, chú Chu còn để lại cho tôi một số điện thoại.
Tôi ôm lấy eo của ba, ngẩng đầu cười tươi rạng rỡ:
“Hồi nhỏ, con luôn rất ghen tị với các bạn khác có ba.
Ba sẽ chơi cùng họ, sẽ cõng họ khi trời mưa, sẽ đứng ra bảo vệ khi họ bị bắt nạt.
Nhưng bây giờ, con không cần phải ghen tị với ai nữa.
Con cũng có ba rồi.”
Phó Kỳ Ngôn cổ họng nghẹn lại,
không nói lời nào, ôm chặt lấy tôi.
Chị hàng xóm xinh đẹp mắt đỏ hoe, lặng lẽ lau nước mắt.
Cố Trì đứng chết lặng tại chỗ.
Cho đến khi ba ôm tôi đi xa, anh ta vẫn không hề bước theo.
10
Trời dần sập tối, ráng chiều đỏ phủ kín cả bầu trời.
Ba cầm điện thoại lên nghe máy.
Đầu dây bên kia là Quách Kỳ:
“Lão Phó à, kết quả giám định có rồi.
Tôi đã cho người mang đến tận nhà cậu.”
Phó Kỳ Ngôn lông mi khẽ run:
“…Được.”
Ba người chúng tôi trở về nhà ba.
Một nghiên cứu viên dưới quyền Quách Kỳ đã đợi sẵn trước cửa.
“Chào anh Phó, đây là kết quả xét nghiệm.”
Tôi ôm chặt cổ ba, rõ ràng cảm nhận được cơ bắp cả người ba đang căng cứng.
Ba xé lớp niêm phong, rút tờ giấy mỏng bên trong ra.
Cố Trì đứng bên cạnh, tay buông thõng bên người, khẽ run rẩy.
Ngay cả chị hàng xóm cũng hồi hộp thấy rõ, mắt không rời khỏi ba, sợ bỏ lỡ một chút biểu cảm nào.
Không biết đã qua bao lâu,
tiếng thở của ba ngừng lại.
Tôi rướn cổ lên, vừa định nhìn thử chữ trên giấy thì —
Cố Trì bất ngờ giật lấy kết quả xét nghiệm từ tay ba.
“Sao có thể chứ?!
Sao có thể như vậy?!
Tranh Tranh làm sao lại không phải là con tôi?!”
Ba không để tâm đến anh ta.
Vòng tay đang ôm tôi vẫn còn run rẩy,
giọt nước mắt nóng hổi rơi ướt bờ vai tôi.
Cố Trì nắm lấy tay tôi:
“Tôi không tin! Nhất định là báo cáo này có gian lận!
Là bạn anh giở trò! Tôi sẽ đưa Tranh Tranh đi xét nghiệm máu ở bệnh viện!”
Tôi bị kéo mạnh, không nhịn được hét lên đau đớn.