Chương 2 - Tiểu Vũ Trụ Của Ảnh Đế

Bởi vì người đăng không ai khác, chính là Tống Uyển—cô gái mà trước đây cư dân mạng từng tranh giành nhau muốn cô làm chị dâu của họ!

“Là Uyển Uyển!”

“Tôi điên mất! Uyển Uyển dạo này không phải đang bận đóng phim sao? Cô ấy sinh con lúc nào vậy?”

“Phim mới của cô ấy quay hơn nửa năm rồi, lẽ nào tranh thủ lúc đó sinh con?”

“Mọi người ơi, chắc không phải Tống Uyển đâu nhỉ? Cô ấy chưa từng hợp tác với Trình Úc. Tôi vẫn nghi là một người ngoài giới giải trí.”

“Cô ấy nói về những ngôi sao trong vũ trụ! Ba đứa nhỏ của Trình Úc tên đều liên quan đến ‘vũ trụ’ đấy! Đây chẳng phải là ám chỉ quá rõ ràng rồi sao?”

Weibo lập tức nổ tung, các diễn đàn cũng tranh cãi không ngớt.

Trong chương trình, hai cậu bé không ngủ được, đáng thương nói:

“Cháu muốn tìm mẹ ạ…”

4

“Ba ơi, sao mẹ không đến cùng vậy?”

Tiểu Trụ kéo ống tay áo Trình Úc, đôi mắt long lanh đầy mong đợi.

“Mẹ chắc chắn đang chăm sóc Tiểu Tinh Tinh rồi!”

Tiểu Vũ xoa đầu em trai, sau khi an ủi xong thì lại làm ra vẻ người lớn, quay sang chất vấn Trình Úc:

“Nhưng ba ơi, tại sao không để mẹ và Tiểu Tinh Tinh cùng đến? Ba có biết dỗ bọn con ngủ đâu, bài hát ru của ba nghe dở lắm!”

Trình Úc nghe con trai chê bai, chỉ biết cười bất lực:

“Thế thì ba không hát nữa, để ba gọi điện cho mẹ, để mẹ hát ru cho hai đứa nhé?”

“Không cần đâu! Mẹ chăm Tiểu Tinh Tinh đã rất vất vả rồi, bọn con không thể làm phiền mẹ được.”

Tiểu Vũ ra dáng đàn ông, lập tức từ chối, sau đó ôm lấy em trai:

“Em à, để anh ru em ngủ nhé!”

“Vâng vâng!”

Tiểu Trụ ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng nằm xuống giường.

Rõ ràng hai đứa trẻ bằng tuổi nhau, vậy mà Tiểu Vũ lại có ý thức của một người anh trai, bắt chước tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng ru em ngủ.

Hai cậu bé giống nhau như đúc—một đứa nằm yên nhắm mắt ngủ ngon, một đứa khe khẽ ngân nga bài hát ru. Khung cảnh này suýt chút nữa làm cư dân mạng tan chảy.

“Trời ơi, sao mà đáng yêu quá thế này! Còn ngoan ngoãn như vậy nữa!”

“Hu hu hu, nhớ mẹ lắm nhưng biết mẹ đang chăm em gái nên không dám làm phiền, Tiểu Vũ đúng là một cậu bé ấm áp!”

“Tiểu Trụ cũng dễ thương quá, anh nói gì là nghe nấy luôn!”

“Hahaha, chỉ mình tôi đang thắc mắc, liệu bài hát ru của Tiểu Vũ có thực sự hay hơn bài của Trình Ảnh Đế không?”

“Hu hu hu, cảm giác mẹ bọn trẻ chắc chắn là một người phụ nữ rất dịu dàng, dạy con cái rất tốt!”

“Mấy người phía trước, ‘chị dâu’ chính là Tống Uyển đấy, vừa bị đào ra rồi!”

“Gì cơ? Khi nào vậy?”

Bình luận nổ tung, rất nhiều người vội vàng lần theo manh mối mới.

Weibo của Tống Uyển có lượt tương tác tăng vọt, fan của Trình Úc ùn ùn kéo đến comment gọi cô là ‘chị dâu’.

Mà cô ấy—không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

5

“Lâm Tiêu Tiêu, cậu đúng là có thể nhịn thật đấy. Chồng thì bị người khác cướp, con cũng thành của người ta rồi, thế mà cậu vẫn im lặng, chẳng nói một lời?”

Người bạn thân nhất của tôi, Tôn Hân, gửi tin nhắn đến.

“Cái này đâu có gọi là cướp chứ, cô ta có nói cô ta là vợ của Trình Úc đâu.” Tôi thản nhiên trả lời.

“Cô ta cũng không nói cô ta không phải mà!”

Tôn Hân bức xúc thay tôi:

“Cậu và Trình Úc đã ở bên nhau bao lâu rồi? Ba đứa con cũng đã có rồi, vậy mà không ai biết cậu mới là vợ của anh ấy. Còn Tống Uyển, chỉ cần đăng một dòng trạng thái, cả mạng đã gọi cô ta là ‘chị dâu’!”

Tôi bình thản đáp lại:

“Hân Hân, cần gì phải quan tâm những chuyện vặt vãnh này chứ? Mình và Trình Úc có mười mấy năm tình cảm, ba đứa con cũng ở đây, chỉ vì người khác gọi cô ta một tiếng ‘chị dâu’ mà có thể thay đổi tất cả sao?”

“Lâm Tiêu Tiêu, cậu thật sự đã thay đổi rồi.”

Đúng vậy.

Nếu là mười mấy năm trước, tôi chắc chắn sẽ không thể chịu được.

Tôi từng ép anh ấy phải công khai trước toàn trường rằng tôi là bạn gái của anh.

Lúc đó, Trình Úc đã nói gì nhỉ?

Anh ấy nói:

“Lâm Tiêu Tiêu, ép buộc không bao giờ có kết quả tốt.”

6

Mười mấy năm trước, tôi và Trình Úc học cùng một trường đại học.

Chúng tôi đều khá nổi tiếng.

Tôi là con gái nhà giàu mới nổi.

Anh ấy là chàng trai nghèo nhưng đẹp trai lạ thường.

Không biết tin tức từ đâu lan truyền, nói rằng bố anh ấy nợ hàng triệu rồi bỏ trốn, nhưng trên đường chạy thì bị xe đâm chết.

Mẹ anh ấy bị đột quỵ, phải nhập viện, vậy nên ngay khi vào đại học, Trình Úc đã phải làm đủ mọi việc để kiếm tiền chữa bệnh và trả nợ.

Khi đó, bất kể là câu lạc bộ, tiệc tùng, hoạt động ngoại khóa hay thậm chí là các cô gái tỏ tình với anh, anh đều chỉ lạnh lùng đáp lại một câu:

“Tôi phải đi làm, không có thời gian.”

Nhưng tôi chưa từng làm mấy chuyện ngăn cản anh kiếm tiền đó.

Chỉ với một câu nói, tôi đã khiến anh dành thời gian cho tôi:

“Năm phút một nghìn tệ, anh có thể nói chuyện với tôi không?”

Lúc đó, anh ấy nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, vẻ mặt lạnh lùng khẽ dao động, đáp lại một câu:

“Thế cả đêm thì sao?”

Nhưng khi đó tôi chỉ có mười vạn tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, nghĩa là tôi chỉ đủ tiền mua một tiếng nói chuyện với anh.

“Một tiếng thôi, được không?” Tôi nghĩ, phải từ từ dụ dỗ anh chứ, tôi không thể nói chuyện một đêm rồi đợi tháng sau mới gặp lại anh được.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm, hỏi thẳng:

“Cô thích tôi?”

“Ừ, thích.” Tôi càng thẳng thắn hơn.

“Thích tôi vì cái gì?” Anh ấy vẫn nhìn tôi với đôi mắt trầm lắng.

Tôi không biết trả lời thế nào.

Vì thích thì chính là thích thôi.

Nhưng tôi vẫn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói:

“Vì anh đẹp trai.”

Trình Úc bật cười:

“Đẹp trai có thể ăn thay cơm chắc?”

Tôi sững sờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười.

Anh ấy cười lên, còn đẹp trai hơn nữa!

Tôi bị hút hồn ngay tại chỗ.

Đến khi anh ấy hỏi:

“Cô tên gì?”

Lúc đó tôi mới hoàn hồn, nhận ra anh ấy thậm chí còn không biết tôi là ai.

Tôi cười rạng rỡ, tự giới thiệu:

“Lâm Tiêu Tiêu.”

7

Từ sau đó, tôi thường xuyên tìm Trình Úc để trò chuyện, và anh ấy chỉ có đối diện với tôi mới không lạnh lùng, xa cách như thế. Chúng tôi bất ngờ hợp nhau. Anh ấy thực ra không phải kiểu băng sơn nam thần như mọi người vẫn nghĩ, trong lòng anh có một thế giới rực rỡ sắc màu.

Anh thích những thảm cỏ ngập tràn ánh nắng, muốn chạy tự do ở những nơi có gió. Anh khao khát tự do, muốn bay mà không có bất kỳ ràng buộc nào. Chúng tôi cứ trò chuyện, trò chuyện, rồi tôi cười, anh cũng cười.

Mối quan hệ của tôi và anh ấy tiến triển nhanh chóng, dường như đã không còn đơn thuần là một mối quan hệ có giao dịch tiền bạc nữa. Từ lời kể của anh ấy, tôi biết được tin đồn là thật, bố anh ấy thực sự nợ mấy triệu rồi bỏ trốn. Nhưng khác biệt ở chỗ—mẹ anh ấy không phải bị đột quỵ, mà là mắc bệnh ung thư não rồi qua đời.

Tôi đã cố gắng mở miệng an ủi anh ấy, nhưng nhận ra rằng mọi lời an ủi đều trở nên vô nghĩa. Anh ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi một cái, ánh mắt như muốn nói rằng đừng nói gì cả, chỉ cần yên lặng nghe là đủ. Tôi hiểu rằng, sự tôn nghiêm cuối cùng của anh chính là không cần sự thương hại từ tôi.

Tôi không bao giờ quên được đêm hôm đó. Bầu trời đầy sao, sáng rực rỡ. Anh ấy nói với tôi:

“Hồi nhỏ mẹ tôi từng nói, con người khi chết đi sẽ biến thành một ngôi sao trên trời.”

“Trước đây tôi chưa từng tin, nhưng bây giờ tôi muốn tin điều đó.”

“Cô nói xem, con người có thực sự biến thành sao không?”

Khoảnh khắc đó, tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, nắm chặt tay anh ấy. Dùng hết sức nắm chặt, trong lòng thầm nói với chính mình—có, chắc chắn có!

8

Tôi cứ nghĩ rằng mối quan hệ giữa chúng tôi đang dần thay đổi, cho đến khi Tần Vãn xuất hiện.

Cô ta tự xưng là thanh mai trúc mã của Trình Úc. Là đàn em mới nhập học, từ đó về sau luôn chạy theo sau lưng Trình Úc, miệng lúc nào cũng nũng nịu gọi “Anh Úc~”

Có lần, tôi đang trò chuyện với Trình Úc, cô ta đột nhiên chạy tới:

“Anh Úc, chẳng phải anh nói muốn đi làm thêm sao? Để em đi cùng anh nhé~”

Cô ta ôm chặt lấy tay áo anh, giọng nói nũng nịu, dáng vẻ làm nũng khiến tôi cực kỳ khó chịu. Tôi cười lạnh:

“Em gái, không ai dạy em rằng chen ngang khi người khác đang nói chuyện là vô lễ sao?”

Cô ta vội vàng nhìn tôi, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt và oan ức, giống như sắp khóc đến nơi:

“Anh Úc, chị này là ai vậy? Em chỉ vội vàng hỏi anh một chút thôi, không cố ý làm phiền hai người đâu…”

“Vãn Vãn, em đứng đợi bên kia một chút, anh xong ngay.” Trình Úc mở miệng.

Cô ta lập tức cụp mắt xuống, lặng lẽ bước sang một bên, co người lại như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Bộ dạng đó khiến tôi khó chịu vô cùng.

Tôi nhìn Trình Úc, nhíu mày: “Tôi không thích có người nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta, cậu bảo cô em gái tốt của cậu về trước đi.”

Trình Úc hình như cũng hiểu tôi không thoải mái, liền nói: “Vãn Vãn, em về trước đi.”

Cô ta lập tức ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Anh Úc, anh còn muốn nói chuyện với chị này bao lâu nữa? Em vất vả lắm mới được học cùng trường với anh, em không muốn đi! Trước đây chẳng phải anh đi đâu em cũng đi theo sao?”

Trình Úc nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn lại anh, chỉ quay đầu đi, giả vờ không thấy.

Tần Vãn thấy anh có vẻ muốn xin phép tôi, đôi mắt liền đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Anh Úc, anh thích chị này nên không cần em nữa sao? Anh không phải đã từng nói sẽ mãi mãi chăm sóc em sao?”

Tôi thật sự phát cáu: “Cô bé, tôi có chuyện cần nói với Trình Úc, chuyện này không liên quan đến cô, về khóc đi.”

“Tôi đâu có nói chuyện với chị!” Cô ta bỗng chốc hét lên, như thể bị tổn thương ghê gớm.

Cuối cùng, Tần Vãn khóc, Trình Úc lại đưa cô ta đi. Tôi nhìn theo bóng lưng hai người họ, im lặng không nói gì.