Chương 5 - Tiểu Thư Lúc Nào Cũng "Ta Sắp Chết" Rồi - Tiểu Thư Lúc Nào Cũng "Ta Sắp Chết Rồi"

Trong văn học ngược luyến, nữ chủ chết đi có thể trở thành ánh trăng sáng lòng nam chủ cần phải có yếu tố bắt buộc — nàng nhất định phải yêu chồng mình một cách chung thủy.

 

Cảnh tượng trước mắt, hủy diệt chính là hình tượng trung trinh vô tì vết của Lý Thư Ngọc trong lòng Cố Kiêu. Sau này dù Cố Kiêu có hoài niệm Lý Thư Ngọc thế nào đi nữa, cũng nhất định sẽ nhớ đến cái sừng xanh lè hôm nay.

 

Ánh mắt Cố Kiêu nhìn tiểu thư mang theo một tầng chán ghét phẫn nộ:

"Lấy chậu nước lạnh tạt cho nàng tỉnh lại!"


 

Ta mang vẻ mặt không có gì phải thẹn thùng: "Hầu gia minh xét, nô tỳ hầu hạ tiểu thư trong phòng nhiều năm, cùng tiểu thư vinh quang thì nô tỳ cũng vinh quang, tiểu thư bị tổn hại thì nô tỳ cũng bị tổn hại. Nô tỳ chỉ mong tiểu thư sống tốt, cũng có thể theo đó mà sống tốt hơn, sao lại muốn hãm hại tiểu thư thông dâm chứ?"

 

Cố Kiêu lắc nhẹ chén trà đã nguội lạnh trên bàn: "Nhưng trong trà này quả thật có một vị Bạch Nhật Dâm, mà trà này là ngươi pha."

 

"Bạch Nhật Dâm là loại thượng dược đắt đỏ, nô tỳ làm sao có thể tiếp cận được?"

 

Tiểu thư đột ngột nhìn về phía ta, Bạch Nhật Dâm quả thật đắt tiền. Bình Bạch Nhật Dâm trong phòng nàng là do nàng bảo Hứa Xương phối cho, chuyên dùng để dụ dỗ Cố Kiêu. Nàng lén hạ dược không ít lần, Cố Kiêu đều nghĩ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, căn bản không nghi ngờ gì.

 

"Tại sao tiểu thư lại nhìn nô tỳ như vậy? Chẳng lẽ bình thuốc này là tiểu thư cất giữ riêng?"

 

"Không, tất nhiên không phải! Ta sao có thể có loại dược bẩn thỉu này!" Lý Thư Ngọc trong lòng thầm lo lắng, mắt đảo quanh - nếu để Cố Kiêu biết trong tay nàng có loại thuốc này, thì nàng sẽ thành gì trong lòng người đàn ông này đây!

 

Sau này nàng chết đi, làm sao có thể trở thành ánh trăng sáng sạch vô tì vết trong lòng Cố Kiêu?

 

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng tha cho Lý Thư Ngọc, bởi mục tiêu hôm nay của ta không phải là nàng, mà là Hứa Xương, "hệ thống" này. Chỉ có diệt trừ "hệ thống", ta mới có cơ hội phản công.

 

"Vậy thì thuốc này chỉ có thể là do Hứa đại phu mang vào. Hầu gia chi bằng lục soát hòm thuốc của Hứa đại phu."

 

Cố Kiêu sai người mang hòm thuốc của Hứa Xương tới, lục soát trước mặt mọi người, quả nhiên tìm ra một bình Bạch Nhật Dâm.

 

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!! Sao thuốc này lại có trong hòm thuốc của ta? Tiểu Điệp, là ngươi?"

 

Hứa Xương đột nhiên nhìn về phía năm tiểu nha hoàn sau lưng ta: "Hay là các ngươi?!"

 

Trong viện của Lý Thư Ngọc, tính cả ta tổng cộng có sáu tiểu nha hoàn. Sau khi sống lại, ta lập tức triệu tập năm người này, họ như chị em của ta vậy, không chỉ đối xử tốt với ta mà các nàng cũng giống như ta, thường xuyên vì tiểu thư ngã bệnh mà bị Hầu gia trách phạt, bị khấu trừ tiền công hàng tháng càng là chuyện thường.

 

"Tiểu thư ốm yếu bệnh tật, đều là vì Hứa đại phu kia y thuật không giỏi, nhưng tiểu thư lại chỉ tin tưởng một mình Hứa đại phu, xem ra chỉ có Hứa Xương chết đi, bệnh của tiểu thư mới có thể có chuyển biến, các chị em cũng không cần phải chịu khổ vì bệnh của tiểu thư nữa."

 

Người đầu tiên hưởng ứng ta là Tiểu Hồng, nàng lò dò bước lên trước: "Thật không? Chỉ cần đổi đại phu, bệnh của tiểu thư có thể khỏi? Chúng ta, sẽ không còn bị trách phạt vì bệnh của nàng nữa sao?"

 

Chân của Tiểu Hồng bị Cố Kiêu đánh gãy.

 

Hai tháng trước, Lý Thư Ngọc cố ý không uống thuốc, trước mặt Cố Kiêu giả vờ ngất đi, Tiểu Hồng lúc đó đứng xa, không kịp đỡ nàng. Lý Thư Ngọc chỉ xước một chút da, Cố Kiêu đại nộ: "Phu nhân ngất mà không biết đỡ, chân tay bất tiện như vậy, đánh gãy luôn đi!"