Chương 13 - Tiểu Quýt Trong Cung
76
Thư Lan Âm hiểu rõ tính tình ta, đoán được rằng ta luôn thẳng thắn có gì nói nấy, nàng cười nhẹ nhàng, nói:
“Muội đến đây chẳng phải vì điều gì khác, nhưng cũng cảm thấy thật sự xấu hổ khi phải nhờ tỷ điều này. Thục phi nương nương và muội từ lâu vốn có hiềm khích. Dù muội cũng chẳng rõ vấn đề bắt nguồn từ đâu nhưng cứ để mọi chuyện mãi căng thẳng thế này cũng không phải cách hay, nên muội muốn nhờ tỷ làm trung gian, nói giúp muội đôi lời trước mặt Thục phi nương nương.”
Nàng nói:
“Tỷ đang có mang, Thục phi nương nương hẳn sẽ giữ mình trước mặt chị.”
Đây vốn là chuyện dễ dàng, nhưng mà… Ta đẩy lại những món quà:
“Thục phi tỷ tỷ tính tình thẳng thắn, nếu muội cho rằng tỷ ấy nghiêm khắc với muội, thì hãy thành thật ngồi xuống nói chuyện, nhờ ta đi nói giúp ngược lại sẽ phản tác dụng.”
Ta nói, vì bản thân cũng từng bị Thục phi mắng mỏ, tự nhiên hiểu rõ tỷ ấy là người nóng nảy nhưng miệng cứng lòng mềm. Hơn nữa, nếu chỉ vài câu nói mà nhận một món quà hậu hĩnh như thế, trông chẳng khác nào ta tham lam.
Từ bé phụ thân đã dạy ta “vô công bất thụ lộc,” việc nhận những thứ được cho vì nịnh nọt là điều ông không bao giờ đụng đến. Đó cũng là lý do gia đình ta từ xưa đến nay thanh bạch đến nỗi có phần thiếu thốn.
Thư Lan Âm thấy ta không nhận quà, cũng không ép, chỉ nhặt lấy mấy thứ thú vị nhét vào tay ta, nói vài lời chúc mừng rồi mới rời đi.
Nàng vừa đi khỏi thì Lý Quân Khắc đã tới, dáng vẻ phong trần, còn mang theo ngự y.
“Kiểm tra tất cả mọi thứ.”
Ngài ra lệnh, rồi tự mình xem qua từng món trên bàn.
“Ngài lo lắng quá đấy.”
Ta cười khúc khích, ngài ôm ta vào lòng, bất lực nhéo nhéo mũi, rồi cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng vẫn chưa có chút biến đổi nào của ta:
“Đứa nhỏ của chúng ta, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào.”
Ngài nói:
“Tiên hoàng phi tần đông đúc nhưng hoàng tự lại ít ỏi, cũng vì bao cuộc đấu đá trong hậu cung mà nhiều mệnh hoàng tử đã phải mất đi. Tiểu nha đầu nàng ấy, nàng đâu thể ngờ có bao nhiêu người coi nàng là cái gai trong mắt. Phòng người vẫn không bao giờ thừa, sau này đừng tùy tiện nhận đồ của ai nữa.”
Dù ngài không nói thìnta cũng hiểu.
Lúc Lý Quân Khắc vừa đăng cơ, hậu cung không hề thiếu mỹ nhân tranh sủng. Dù ngài ít lui tới nhưng không có nghĩa hậu cung trở nên yên bình.
Đã từng xảy ra những chuyện sẩy thai, thai chết yểu, thậm chí phi tần tử vong. Vụ nổi tiếng nhất chính là việc Thục phi bị người ta hạ độc đến mất đi thai nhi.
Người hại tỷ ấy sau đó đã bị đày vào lãnh cung trong lần thanh trừng hậu cung. Thục phi đích thân cầm roi xông vào, khi bước ra cả người đầy máu.
“Ngài cứ yên tâm, thiếp đâu có ngốc.”
Ta trấn an, trong lòng thấy ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại trêu:
“Vậy chẳng hay ngài có lo cho Phương tần như thế không?”
“Hương Lan ấy tinh ranh, có người bảo vệ.”
Lý Quân Khắc cười đáp:
“Nhưng tiểu Quýt của trẫm ngốc lắm, trẫm phải canh chừng kỹ hơn.”
Ngài nói thế lại khiến ta không biết nên giận hay nên cười. Cuối cùng, ngự y đến và báo rằng các vật phẩm đều là đồ tốt, không có vấn đề gì nhưng Lý Quân Khắc vẫn đem tất cả cất vào kho.
Ngài nói:
“Những gì họ tặng nàng, trẫm đều có sẵn cho nàng rồi.”
Giọng điệu nghe như ghen tuông vậy. Ta mỉm cười sờ bụng, thì thầm với đứa bé chưa thành hình: Cha con chẳng khác nào một phú hộ, trông chẳng có chút nào giống hoàng đế, không biết ai mới thực sự là người được thơm lây đây?
77
Gần đây, các cung nữ rộ lên trào lưu dùng một loại hương liệu trộn với cánh hoa để nhuộm móng tay.
Mùi hương thoang thoảng đọng trên những ngón tay thon thả, như thể tiên hoa hiện hình.
Một vài phi tần thấy thú vị cũng bắt đầu nghiên cứu theo, trong đó Lạc Thường Tại hiểu biết về y thuật, lại rành về hương liệu nên đặc biệt chuyên tâm. Nghe nói loại hương nàng tạo ra có thể khiến bướm lưu lại trên ngón tay.
Ta tò mò lắm, nhưng từ khi tháng thai càng ngày càng lớn, chứng nghén của ta lại càng thêm dữ dội.
Mùi thức ăn, thậm chí là mùi hương ngọt ngào của hoa cũng không chịu nổi, mỗi ngày đều kêu đói khiến ngự thiện phòng phát hoảng. Đến mức hoàng thượng còn truyền rằng:
“Người khác mang thai đều béo lên, sao đến lượt Khánh tần lại gầy rộc đi? Chắc chắn là ngự thiện phòng sơ suất, đáng phạt.”
Mặc dù lời nặng nề nhưng hoàng thượng chưa thật sự trách phạt một ai. Thân là nô tài, ai cũng sợ hãi không dám lơ là.
Vì thế trong cung ta đành trở thành nơi “tụt hậu” nhất trong hoàng cung. Đừng nói đến việc nhuộm hương cho ngón tay mà ngay cả cài hoa trên đầu cũng chẳng thấy, trông đến nỗi ta còn tưởng cung nhân của mình bị bạc đãi.
Mỗi lần ngồi ăn, cả đám đều nhìn ta như kẻ sắp vào trường thi thấy đề bài là “Kim Bình Mai” – mờ mịt không biết phải làm thế nào, mà cũng đành gắng gượng mà nhắm mắt làm.
Ta cũng phải cẩn trọng mỗi bữa ăn, sợ rằng mình lỡ nôn ra, chưa kịp khó chịu thì mấy cung nữ nhỏ tuổi đã khóc sụt sùi.
Khi ta còn đang cầm đũa, do dự chưa gắp miếng nào, cung nữ bên Lạc Thường Tại vào thông báo nàng chiều nay mở trà hội, còn nói nàng vừa nghiên cứu ra loại “hương liệu nhuộm móng” thất truyền từ lâu.
Mặt ta nhăn nhó, đúng là đồ hay, ta muốn lắm mà đành chịu—
Ọe!
Một đám người xúm lại đập lưng ta, tay chân luống cuống, ta nhăn mặt từ chối:
“Không đi được, bổn cung… ọe!”
78
Chiều hôm ấy, ta cứ ngỡ mọi sự sẽ bình thường. Nhưng khi chỉ mới mơ mơ màng màng nửa giấc thì Thục phi xông vào phòng ta.
Lạc Thường Tại bị bắt rồi, tội danh là âm mưu hãm hại hoàng tự.
Ta sững sờ, ngồi đờ ra một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nắm lấy tay Thục phi hỏi:
” Lạc tỷ đã làm gì vậy?”
“Đầu độc.”
Sắc mặt Thục phi không vui, có lẽ nghĩ tới những gì từng trải qua:
“Diệp Dịch Vi… đã được đưa đến cung Thái hậu rồi.”
Thái hậu luôn coi trọng hoàng tự, ta gần như tưởng tượng được cảnh Lạc Thường Tại bị bắt giữ, kêu oan mà chẳng ai nghe.
Thục phi thuật lại sơ lược tình hình khi ấy.
Lạc Thường Tại mở trà hội, vì lễ nghi nên thiệp mời cũng phải gửi đến toàn bộ các phi tần nên đương nhiên Diệp Dịch Vi cũng nhận được.
Lấy sự khinh thường cùng căm ghét của Diệp Dịch Vi dành cho Lạc Thường Tại mà nói thì mọi người đều nghĩ nàng sẽ không tham dự. Ai ngờ nàng ta lại thật sự đến, thân mình mang thai đã lớn tháng nên có chút nặng nề, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng vận những bộ y phục sắc hoa rực rỡ.
Chỉ trong một chén trà, Diệp Dịch Vi bỗng ôm bụng, lớn tiếng kêu đau. Hoàng hậu hoảng hốt truyền thái y đến chẩn trị. Tuy Diệp Dịch Vi bị xuất huyết, nhưng may mắn thay nhờ sức khỏe tốt nên thai nhi không bị ảnh hưởng gì. Nhưng nàng ta một mực khẳng định có người hại mình, giam hết các phi tần tham gia trà hội lại trong Ngự hoa viên, không ai được nhúc nhích.
Thái y kiểm tra, phát hiện ra trà của Lạc Thường Tại chuẩn bị cho mọi người đều có độc, dù lượng không lớn, nhưng lại cực kỳ bất lợi cho phụ nữ mang thai, nếu người nào yếu, thậm chí có nguy cơ sẩy thai.
Lạc Thường Tại bị cung nữ của Diệp Dịch Vi xô ngã xuống đất, vừa khóc vừa lắc đầu kêu oan.
Khi Thái hậu nghe tin tức tốc chạy đến nơi thì nào có để nàng giải thích, suýt chút nữa đã hạ lệnh đánh chết nàng ngay tại chỗ, may mà hoàng hậu ra mặt giảng hòa nên chỉ tạm thời giam giữ Lạc Thường Tại lại.
“Lạc tỷ sẽ không bỏ thuốc độc đâu.”
Ta bĩu môi, không chút do dự mà đứng về phía Lạc Thường Tại, không phải vì ta có ác ý gì với Diệp Dịch Vi, mà vì đã mấy năm nay Lạc Thường Tại luôn đối xử tốt với ta,
“Ta tin tỷ ấy.”
79
“Con người đều sẽ thay đổi, không như cái đồ ngốc nhà muội.”
Thục phi khẽ cúi mắt, thoáng nét hoài niệm:
“Đứa con của bổn cung cũng chính vì bị kẻ thân cận nhất hại mà không còn.”
Nhưng nàng không hề buông lời kết tội Lạc Thường Tại, chỉ xoa đầu ta, mỉm cười bảo:
“May mà ngươi không đến.”
Ngày trước ta ăn uống khỏe mạnh, thân thể vững vàng thì không nói. Nhưng dạo này nghén ngẩm, ngoài cái bụng đang dần lớn lên ra thì người gầy đi không ít, miễn cưỡng mới chen chân vào hàng ngũ mỹ nhân.
Ta mở to đôi mắt long lanh, nhìn Thục phi mà thắc mắc:
“Vậy ta phải làm sao để giúp Lạc tỷ?”
“Đừng giúp.”
Thục phi nói một cách nghiêm túc:
“Ta đến đây chính vì chuyện này, ngươi biết chuyện đầu tiên Diệp Dịch Vi tỉnh dậy đã nói gì không?”
Sao ta biết được chứ? Ta đâu phải thần tiên.
“Nàng ta bảo—”
“Chắc chắn là do Tần Quất ở sau lưng chỉ đạo, sợ ta sinh hạ hoàng trưởng tử nên cố tình bày kế hãm hại ta. Nếu không, sao nàng ta có thể không đến?!”
“Thật, thật là bậy bạ hết sức!”
Ta tức đến mức nói lắp.
“Ngươi có được cái đầu ấy thì tốt.”
Thục phi trấn an:
“Hoàng thượng đứng ra đảm bảo cho ngươi nên không ai kinh động gì đến ngươi cả. Nhưng vì ngươi là người duy nhất không bị ảnh hưởng nên cũng không tiện ra mặt cầu xin cho Lạc Thường Tại, đây là ý của hoàng hậu, cũng là ý của… Lạc Thường Tại.”
Ta ngây ngô đến nỗi chỉ biết gật gù mấy tiếng “ồ”.
Trước khi Thục phi rời đi, ta bất giác níu lấy tay nàng:
“Thế… Lạc tỷ liệu có thoát được không?”
Thục phi cười gượng:
“Khó lắm.”
80
Lý Quân Khắc hành động mau lẹ, lệnh phải điều tra ra cách bỏ độc trong một ngày.
Cung của Lạc Thường Tại bị khám xét, một tên thị vệ tóm được cung nữ thân cận của nàng, lúc ấy nàng ta đang lén lút ôm một bao lớn hoa hàn thạch từ cửa sau đi ra, liền bị bắt tại trận.
Cung nữ nói, đó là thứ Lạc Thường Tại dùng để nhuộm móng tay.
Thái y kiểm tra ngón tay của các cung nữ, phát hiện một thành phần giữ màu trong thuốc nhuộm móng tay của họ xung khắc với hoa hàn thạch, khi kết hợp lại sẽ sinh ra chất độc, mùi hương phát ra có hại cho thai phụ.
Trà điểm của Lạc Thường Tại có pha sữa dê, thứ đó tính kích thích, cả ba thành phần cùng tác dụng khiến Phương Tần đau bụng ngay tại chỗ.
Quá trình phá án trơn tru đến lạ lùng, thái y đi ra mà ngực ưỡn thẳng, như thể ngày mai đã có thể lên ngồi ghế Đại Lý Tự.
“Lạ quá đi.”
Diêu Nhi hầu ta tắm rửa, trong cung lúc ấy vắng người.
“Cách đó quá phiền phức, lại chẳng hiệu quả gì.”
Một vụ phức tạp, vừa trà vừa móng tay, Lạc Thường Tại bày vẽ tốn công đến vậy mà cuối cùng lại để bản thân bị bắt quả tang sao?
Thà đẩy Phương Tần một cái còn nhanh gọn hơn.
Nói ra thì, Diệp Dịch Vi kêu đau cũng rất đúng lúc, nàng ta chỉ nhấp nhẹ một ngụm trà, thái y xem xét xong rồi dùng thuốc gây nôn, cuối cùng hoàng tự không bị ảnh hưởng gì cả.
Ta cả gan phỏng đoán, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Diêu Nhi.
“Liệu có phải Phương Tần tự bỏ độc không nhỉ?”
“Nương nương, sao lại nói bậy bạ như thế.”
Diêu Nhi bị dọa đến run rẩy, nhanh chóng khuấy nước vài cái như thể muốn xóa tan lời ta vừa nói. Nàng cúi mắt, chậm rãi nói:
“Xảy ra chuyện thì tổn hại nhất vẫn là Phương Tần, nàng ấy cần gì phải làm vậy?”
Đúng nhỉ, vì thế Diệp Dịch Vi mới dám lôi ta vào cuộc.
Nàng ta là người bị hại nên từ trong cơn sóng gió này lại giữ mình sạch sẽ, đứng ngoài xem kịch, nước càng đục thì nàng ta càng đắc ý.
“Thời buổi rối ren, nương nương giữ gìn mình, đừng dính dáng vào là tốt nhất.”
Diêu Nhi nói:
“Hôm qua, An Quốc Công nửa đêm vào cung chạy đến Dưỡng Tâm Điện mà khóc lóc cầu xin hoàng thượng điều tra đến cùng. Chuyện này, bất kể thật giả thế nào thì cũng đã náo động đến mức không xử lý hai người thì sẽ không xong.”
Nàng vốn là người Lý Quân Khắc chọn đến, nên ta hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi xảy ra sự cố, mấy ngày qua, Lý Quân Khắc chỉ tranh thủ ghé qua trước khi lên triều, chỉ nhìn qua ta vài lần rồi lại vội vàng rời đi trước khi ta tỉnh.
Nhưng Diêu Nhi và bên Ngự Thư Phòng vẫn giữ liên lạc, ý của nàng hẳn cũng là ý của Lý Quân Khắc.
Ta ủ ê “ừm” một tiếng, trong lòng vừa nghĩ về Lạc Thường Tại mà thấy xót xa và nực cười, từ từ nhắm mắt lại, úp nửa khuôn mặt xuống làn nước, muốn cho đầu óc trống rỗng đi.
Nước ấm tràn qua tai, trong giây phút đó ta chợt nhớ lại chuyện xảy ra từ trước đó rất lâu, khi vào cung bái kiến.
“Thư Tần hôm nay thơm quá nhỉ?”
“Hôm qua muội muội vào cung thăm ta có mang theo một cái túi thơm, ta chỉ nghịch chút thôi mà mùi này bám lại, cũng không khó ngửi nên không để ý mấy.”
“Mùi này thật lạ.”
“Là từ hoa hàn thạch nở rộ ngoài cung, đâu phải vật hiếm có gì.”