Chương 3 - Tiểu Phượng Hoàng Long Cung

Tiểu Phượng Hoàng Long Cung (3/4)
Tác giả: Dữu Tử Mang Mang
________

“Ngươi thì nói được cái gì cơ chứ, đừng có lên tiếng.”

Sống cùng các cậu lâu như vậy, tính tình bọn họ như thế nào ta là người rõ nhất. Từ nhỏ đến lớn đều thấy các cậu tươi cười hớn hở.

Còn tình huống trước mặt là kiểu gì đây?

3.

Sao đột nhiên lại giương cung bạt kiếm.

Đều là người phe mình hết mà!

Ta sợ ba cậu ra tay với Linh Thất, giang tay che cho hắn ở phía sau, vội vàng hét một câu: “Tất cả đứng im! Nghe con nói!”

“Hắn là…”

Ta mới nói hai chữ đã bị cậu cả cắt ngang.

“Thiếu chủ Linh Thất của tộc Cửu Vĩ Hồ, cũng đi theo Bắc Lăng tu luyện.”

Ta quay đầu nhìn về phía Linh Thất, thấy hắn ung dung thản nhiên, thu lại vẻ sắc bén vừa rồi, “Linh Thất gặp qua các vị Long Vương, mạo muội đến chơi mong các vị không trách tội.”

“Hừ, biết là mạo muội mà vẫn còn đến.” Bắc Hải Long Vương phỉ nhổ một câu, túm ta sang một bên, cách xa Linh Thất.

“Bắc Lăng muốn dạy ai chúng ta không quản được, ngươi với bé con cùng chung sống ở rừng hoa đào, từ lâu ta đã muốn đánh ngươi rồi.” Cậu ba xắn tay áo, giống như muốn đánh nhau to một trận.

“Lão tam, đừng xúc động.” Cậu cả đi xuống từ vị trí chủ nhà.

11.

“Vẫn là cậu cả ổn trọng, đều là người một nhà…” Ta trơ mắt nhìn cậu cả dứt khoát nhanh gọn cho Linh Thất một chưởng.

Linh Thất linh hoạt tránh được, ánh mắt xẹt qua một tia khiếp sợ trong giây lát rồi lại nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tiếp chiêu của cậu cả.

Ta bị cậu ba ngăn lại, hoàn toàn không xen vào được.

Cậu cả: “Người một nhà? Nói! Ngươi đã làm gì bé con hả?”

Cậu tư: “Muốn cưới bé con nhà ta, phải qua ải của ta trước!”

Cậu hai không biết từ đâu chui ra, cũng gia nhập vào hỗn chiến.

Mặt ta nghệt ra, đây là chuyện gì thế này?

Ta dẫn Linh Thất đến Đông Hải là muốn tìm chút manh mối liên quan đến phụ quân từ chỗ các cậu. Sao đột nhiên lại biến thành Linh Thất muốn cưới ta rồi?

Hơn nữa, ta nói muốn gả cho hắn khi nào cơ chứ!

Bàn tay to lớn của cậu ba che mắt ta lại, dịu dàng nói: “Bé con đừng sợ, có các cậu ở đây, ai cũng đừng hòng lừa được con.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế, con có nói là muốn gả cho hắn đâu!” Ta hét về phía đám người đang đánh nhau kịch liệt trên không trung.

Cả bốn người dừng lại, đồng loạt nhìn về phía ta.

Cậu hai khuôn mặt mơ hồ: “Gì thế? Ta thấy hai người đánh nhau liền vào đánh theo, có chuyện gì thế?”

Cậu cả vẫn không dừng lại mà nhìn ta nói: “Con thật sự không muốn gả cho hắn sao?”

Cậu tư đắc ý tươi cười, thu lại cây roi: “Ta đã nói bé con không thể nào gả sớm như thế mà.”

Linh Thất đứng ở phía xa, nhìn bốn vị Long Vương vây quanh ta, nhất thời có chút ngơ ngác không hiểu gì.

Sau đó, qua lời kẻ dong dài lải nhải mồm năm miệng mười của các ông cậu, ta cũng hiểu được nguyên nhân.

Tháng trước, tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ Hồ mang sính lễ tới Đông Hải long cũng, nói là muốn thay mặt Linh Thất xin cưới ta, bị mấy ông cậu đuổi ra ngoài.

Mấy ngày sau, Bắc Lăng lại mang sính lễ đến thay mặt tộc Cửu Vĩ Hồ cầu hôn, bị mấy ông cậu “mời” ra ngoài.

Hôm nay ta quay về, bọn họ đúng lúc nhìn thấy chính chủ Linh Thất hóa thành trang sức treo trên cổ ta, bừng bừng tức giận nhất thời không kiềm chế được.

Sau khi biết chuyện, ta trấn an xong mấy cậu Long Vương liền ra ngoài ìm Linh Thất.

12.

Đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Linh Thất cúi đầu ngồi xổm trên bậc thang ở góc thiên điện, tay cầm cỏ đuôi chó vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng động phía sau lưng, hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy áy náy, nước mắt ầng ậc như hạt trân châu.

Thấy hắn đáng thương như vậy, trái tim ta cũng mềm đi một cách vô cớ.
Trong trí nhớ của ta, cho dù bị sư phụ phạt nặng, hắn cũng chưa từng có vẻ tủi thân như thế này.

Các cậu Long Vương thực sự tức giận, xuống tay không biết nặng nhẹ, Linh Thất một mình đánh với ba người, quả thực là ít không địch nổi nhiều. Nói thẳng ra thì đã bị thương nặng, nhưng cố ra vẻ không việc gì.

Ta vô thức nói năng nhỏ nhẹ, ngồi xổm xuống đối diện với hắn, “Có bị thương không?”

Linh Thất vẫn không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lỗ tai lông xù màu đỏ hiện ra, rủ xuống ủ rũ không có tinh thần.

“Giận rồi à?” Ta vốn muốn tìm ra chút manh mối từ đôi mắt nước mắt lưng tròng kia, nhưng lại chỉ nhìn ra sự tủi thân trong đó.

Hắn im lặng rất lâu, giọng nói khàn khàn, “Ta không tốt sao?”

Ta ngẩn ra: “Gì cơ?”

“Ta không đủ tốt sao?” Hắn lặp lại.

“Ngươi tốt lắm, rất tốt.” Sợ hắn nghĩ nhiều, ta đặc biệt nhấn mạnh.

“Vậy tại sao không muốn gả cho ta?” Hắn mấp máy môi, hàng mi dài nhấp nháy, ánh mắt chân thành tha thiết mang theo chút gấp gáp.

Ta bị câu hỏi của hắn làm cho đứng hình, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Sau một lúc lâu, hắn thở dài đứng dậy, nhấc chân rời đi.

“Ta tưởng nàng hiểu được, là ta quá nóng vội rồi.”

Ta nhìn bóng lứng tối tăm của hắn, hoang mang không thôi, trong đầu hiện lên hành động của hắn ngàn năm qua.

Hắn sẽ làm bánh ngọt ta thích ăn, giúp ta búi tóc xinh đẹp, dẫn ta đi xem hoa đăng ở nhân gian. Khi ta phạm lỗi, hắn còn giúp ta che giấu, cùng ta chịu phạt.

Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, đếm cũng không hết.

Cùng với những hành động khiến ta hoang mang thật lâu đó, dường như đã nói lên tất cả.

Ngay cả đêm trước khi rời đi đó, cảm giác mềm mại hơi lạnh nơi bờ môi cũng rõ ràng như thế.

13.

Mặt đột nhiên nóng lên, nóng đến mức trái tim cũng loạn nhịp theo. Ta bay nhanh đuổi theo, từ phía sau ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc đó.

Cả người Linh Thất căng chặt, kéo tay ta, xoay người lại, ánh mắt tràn đầy tình ý dịu dàng nhìn ta, “Có phải nàng giả vờ không biết tình cảm của ta đối với nàng, cố ý chọc cho ta đau lòng không, hả?”

Ta cực kỳ xấu hổ, vùi đầu vào ngược hắn cọ cọ, lẩm bẩm nói, “Ta vừa mới biết.”

“Vậy nàng thì sao? Có…’

Ta nhón chân, ngẩng mặt lên không cho hắn nói ra nửa câu sau.

Hơi lạnh, mềm mại.

Cực kỳ giống uống bánh trôi hoa đào ướp băng, mềm mềm, khiến người khác muốn cắn thêm vài miếng.

Quả nhiên giống như mẫu thân nói, người trong lòng chính là mỹ vị ngon nhất thế gian.

Đồng tử của hắn co lại, đuôi mắt phiếm hồng, khiếp sợ hóa thành thâm tình, một tay vòng qua eo ta muốn ôm chặt, lại bị ta đẩy ra.

“Đã hiểu chưa?” Ta mỉm cười nhìn đôi mắt ngơ ngẩn của hắn, ánh mắt quét về phía đôi môi hồng hào.

Linh Thất nhếch miện cười, quét sạch hết sự âm u vừa rồi, gật đầu thật mạnh. Nhưng lại nhớ tới gì đó, hắn nhăn mày, “Nếu nàng cũng có cảm tình với ta, tại sao không gả cho ta?”

“Ta phải tìm phụ quân trước đã.” Ta thấy hắn muốn ôm, vội vàng lùi về phía sau một bước, “Các cậu còn đang nhìn kìa.”

“Vậy nàng hôn ta rồi thì tính sao đây?” Linh Thất cố tình hạ giọng.

“Không tính.” Thấy hắn chịu thiệt, tâm trạng ta rất vui, ngâm nga hát khẽ bay về Long Cung.

14.

Từ sau khi ta hôn hắn, Linh Thất giống như biến thành ngườ khác, chăm sóc ta giống như chăm sóc trẻ con. Nếu không phải có bốn cậu Long Vương nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi, hắn thậm chí còn muốn hầu hạ ta tất cả mọi việc.

Ta thừa nhận ta được bốn ông cậu yêu chiều mà lớn lên, nhưng cũng chưa từng giống như hắn bây giờ.

Bốn ông cậu mỗi ngày đều nhìn Linh Thất chằm chằm một cách hung tợn, ta sợ bản thân vừa đi khỏi, bọn họ liền ăn t ư ơ i n u ố t s ố n g hắn mất.

Nhưng tên nhóc này giống như đang cố tình khiêu khích, một chút cũng không biết điều, thậm chí còn ra sức dính lấy ta.

Trước khi các cậu Long Vương âu sầu không chịu nổi nữa, ta rời khỏi Long Cung, bước lên con đường đi tìm phụ quân, cũng là để bảo toàn cái mạng hồ ly quèn của Linh Thất.

Ta cùng Linh Thất tìm từ Tiên giới đến Yêu giới, lại từ Yêu giới đến nhân gian, ngay cả Địa phủ cũng đi một chuyến.

Chớp mắt liền qua một trăm năm.

Chỉ còn Ma tộc là chúng ta chưa đi.

Vẻ mặt ta ưu sầu nhìn về phía Linh Thất, “Cha ta không phải là Ma tộc đó chứ?”

Linh Thất cũng ưu sầu theo, do dự một lát, xoa đầu ta nói, “Đừng nghĩ linh tinh, đi xem thử liền biết ngay mà.”
Vừa nhập cảnh vào Ma tộc, chúng ta không gặp một ai, vắng tanh không một bóng người.

Quá mức dị thường, Linh Thất kéo ta về phía sau lưng, “Theo sát ta.”

Mùi m á u tươi lan tràn trong không khí, thần kinh ta căng lên, kéo tay áo Linh Thất, “Hay là chúng ta quay về thôi.”

Cho dù pháp lực của chúng ta không thấp, nhưng dù sao nơi đây cũng là địa phận của Ma tộc, nếu thật sự xảy ra xung đột thì rất khó giải quyết.

“Nàng không tìm phụ quân nữa sao?” Linh Thất hỏi ta.

Trong giây lát ta đang rối rắm, bên cạnh bay nhanh ra một làn khói đen.
Linh Thất đánh một chưởng về phía đó, làn khói đen nháy mắt biến thành nam tử áo đen ngã trên mặt đất.

“Các ngươi là ai? Lại dám lén xông vào địa phận Ma tộc!” Người kia đứng dậy, lệ khí bao phủ quanh thân.

“Chúng ta chỉ tới tìm người, không hề có ác ý.” Linh Thất che chở ta ở phía sau, trầm giọng nói.

“Ha, tất cả Ma tộc chúng ta đều đã đi Long Cung, lúc này lại đến tìm người, ai tin các ngươi?” Người nọ cười nhạo một tiếng.

Thoáng chốc, bốn phía nổi lên khói đen, khi ta còn chưa kịp hồi phụ tinh thần, Linh Thất đã dẫ ta xông ra khỏi địa phận Ma tộc, quay về Yêu tộc.

15.

“Linh Thất, ta muốn đi Long Cung.” Ổn định lại tinh thần, ta bắt lấy tay áo Linh Thất, biểu cảm khẩn trương.

Ma tộc tại sao đột nhiên lại đến Long Cung?