Chương 1 - Tiểu Mỹ Nhân Bán Đậu Hũ Thối

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sau lần thứ mười người đàn ông lái chiếc Maybach ghé qua quán nhỏ của tôi, Tôi bỗng trở thành “tiểu mỹ nhân bán đậu hũ thối” nổi tiếng khu phố, buôn bán cực kỳ phát đạt.

Ngay cả những khách quen không biết chuyện cũng thi nhau trêu chọc:

“Ôi dào, cái anh kia tuần này đến ba lần rồi đấy nhé! Tôi nhìn quần áo với đồng hồ ảnh mặc, toàn đồ đắt tiền cả, đúng là nhà giàu!”

“Nếu bà chủ mà lấy được người đàn ông điều kiện tốt thế này, thì đâu cần vất vả dậy sớm thức khuya bán đậu hũ thối nữa!”

Tôi không thèm ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Tôi lấy rồi, anh ta là chồng cũ tôi.”

Không khí lập tức lặng đi vài giây, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

“Anh ta là đứa trẻ mẹ tôi nhặt về, nuôi lớn bằng nghề bán đậu hũ thối.”

“Sau khi kết hôn, anh ta ngoại tình với cô gái từng được mẹ tôi tài trợ học phí.”

“Mẹ tôi vì quá tức giận mà lên cơn đau tim, anh ta để ép tôi ly hôn đã không chịu cho mẹ tôi lên bàn mổ.”

“Mẹ tôi chết rồi, tôi cầm dao xông vào bệnh viện liều mạng với anh ta, bị coi là kẻ phá rối y tế rồi bị đánh đến mức sảy thai.”

Mấy bác lớn tuổi nghe xong thì sửng sốt không nói nên lời.

Tôi vẫn làm việc không ngừng tay, đang định chào đón vị khách tiếp theo, thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Em nói muốn ăn đậu hũ thối, anh dậy từ sớm lái xe một tiếng rưỡi đến mua cho em.”

“Đang mang thai, đừng giận nữa được không?”

Giọng Cố Diễn Chi truyền qua điện thoại nhẹ nhàng dỗ dành, vừa ngẩng đầu lên liền đối mắt với tôi, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối.

Anh ta vội vàng cúp máy. Tôi không nói gì, đưa phần đậu hũ thối đã gói sẵn cho anh ta.

Cố Diễn Chi im lặng vài giây, rồi quay người rời đi.

Tôi lập tức cầm dao đuổi theo.

Con ngươi anh ta co rút, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

“Quả nhiên em vẫn chưa buông bỏ, đã ly hôn sáu năm rồi mà vẫn hận đến mức muốn giết anh à?”

Tôi lắc đầu cười nhạt, giọng điệu xa lạ và khách sáo:

“Tám đồng rưỡi một phần đậu hũ thối, vị khách này, anh vẫn chưa trả tiền.”

Nghe tôi đuổi theo chỉ để đòi tiền, Cố Diễn Chi vội vàng móc điện thoại ra, mang vẻ lúng túng quét mã thanh toán.

Anh ta há miệng, như muốn nói gì đó.

Một giọng nói sôi nổi vang lên từ phía sau tôi.

“Chị Ninh Hi, em tới rồi!”

Một chàng trai cao ráo, điển trai cởi balo xuống, nhanh nhẹn chạy đến quầy đậu hũ, thành thạo đón khách.

Cố Diễn Chi nhìn theo ánh mắt tôi, sắc mặt khẽ tối lại.

“Cậu ta là…”

Tôi chẳng thấy cần phải giấu giếm.

“Đỗ Dũ Nhiên, học sinh nghèo tôi từng tài trợ.”

Nói chính xác hơn, là người đã ngất xỉu trước cửa tiệm tôi năm năm trước.

Tôi đem cậu ấy về nhà nuôi.

Sắc mặt Cố Diễn Chi lập tức trở nên kỳ lạ.

“Cậu ta là bạn trai em à?”

“Chênh lệch tuổi tác… không phải hơi lớn sao?”

Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc nói:

“Yên tâm, tôi không trơ trẽn như anh.”

Đỗ Dũ Nhiên tò mò ghé lại gần.

“Chị Ninh Hi, anh ta là ai thế?”

Cậu ta nháy mắt với tôi: “Hai người… có gì đó mờ ám phải không?”

Tôi nhìn bóng lưng Cố Diễn Chi bỏ chạy như trốn nợ.

Cố Diễn Chi là bác sĩ ngoại tâm hàng đầu ở thủ đô.

Là thiên tài chưa tốt nghiệp đã có hơn chục bài nghiên cứu SCI lớn được công bố, vào bệnh viện mới ba năm đã phá lệ được bổ nhiệm làm phó viện trưởng.

Ngay cả giới nhà giàu nước ngoài cũng phải đặt lịch mổ theo danh tiếng của anh ta.

Nhưng đâu ai biết, lúc tôi nhặt được Cố Diễn Chi, anh ta thảm hại đến mức nào.

Toàn thân lấm lem, gầy gò nhỏ thó, chẳng có chút thiện cảm nào.

Hồi đó suốt ba tháng liền, anh ta không nói nổi một câu.

Ban ngày chỉ co ro trong góc tường đờ đẫn, đêm đến nhất định phải bật đèn sáng trưng mới chịu ngủ.

Người thì đoán anh ta bị câm, kẻ thì nói là ngốc, là tự kỷ.

Còn có mấy bác hàng xóm tốt bụng ra sức khuyên mẹ tôi đem gửi vào trại xã hội:

“Chồng cô mất sớm, một mình bán đậu hũ nuôi con gái đã khổ lắm rồi! Sao còn đi nhặt thêm một đứa vướng víu như vậy?”

“Tiền bạc đổ vào bệnh viện khám bệnh uống thuốc nhiều thế, phí của trời!”

Nhưng họ đã sai.

Tôi là đứa lắm mồm, bất chấp khuôn mặt lạnh lùng của Cố Diễn Chi, ngày nào cũng lôi kéo anh ta nói chuyện.

Ăn vụng mì cay trong giờ học, trên đường về nhà cho chó con ăn vụn bánh.

Bị bạn học chê cười vì người toàn mùi đậu hũ thối rồi lao vào đánh nhau.

Tôi đều kể hết cho anh ta nghe, không sót chuyện nào.

Mỗi khi có ai chê anh ta ngốc nghếch, ném đá về phía anh.

Tôi lập tức lao ra đánh cho tụi kia một trận.

Còn mẹ tôi, là người dịu dàng và kiên nhẫn nhất thế gian này.

Cho dù Cố Diễn Chi có làm hỏng hết mẻ đậu hũ chuẩn bị bán ngày mai.

Mẹ vẫn xoa đầu anh ta, mỉm cười nói:

“Không sao đâu, chẳng có gì quan trọng bằng con và Ninh Ninh cả ~”

Cứ thế, ngày qua ngày, đôi mắt Cố Diễn Chi dần dần có ánh sáng trở lại.

Sau đó, Cố Diễn Chi bắt đầu đi học cùng tôi.

Cậu ấy sẽ chặn mấy thằng con trai từng chế giễu tôi có mùi đậu hũ trong ngõ vắng rồi đánh cho một trận ra trò.

Dù bản thân cũng bị đánh bầm mặt sưng mũi, vẫn phải để tôi ra tay cứu.

Sau đó nữa, cậu ấy nhảy lớp ba lần, mới 16 tuổi đã được học viện Y khoa thủ đô đặc cách tuyển thẳng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)