Chương 1 - Tiểu Hầu Gia Không Thể Có Con
(Zhihu) TIỂU HẦU GIA KHÔNG THỂ CÓ CON (1/5)
Tác giả: 豆沙葫芦甜 (Đậu Sa Hồ Lô Điềm)
Nguồn: https://truyenne.net/section/1756315690183544832
Đề cử: Chỉ còn những mùa nhớ.
Edit: Thú vui của Khỉ con
--------------------------------------------------
Ta và đích tỷ xuất giá cùng một ngày.
Đích tỷ gả cao đến Vĩnh An Hầu phủ, còn ta gả cho tiểu binh thủ thành.
Ai có thể ngờ sau khi thành thân, tiểu Hầu gia được chẩn đoán mắc bệnh tinh trùng yếu*, đích tỷ nhiều năm không có con, trở thành trò cười của cả kinh thành.
(*弱精之症: Tinh trùng yếu (Asthenozoospermia): là khả năng chuyển động kém của tinh trùng khi ở trong cơ thể của nữ giới. Có thể hiểu rằng, việc tinh trùng yếu có khả năng nguy cơ cao khiến cho nam giới bị vô sinh.)
Tiểu binh thủ thành lại nhiều lần lập công lớn, được phong làm Đại tướng quân, còn cùng với ta sinh ra năm nam hai nữ, được bệ hạ ban cho ngự biển "Chung tư diễn khánh**".
(**螽斯衍庆: Chung tư diễn khánh: câu chúc tụng con cháu đông đúc. Theo ý câu trên "Năm nam hai nữ" được dùng để sự sinh sôi nảy nở của con cháu và sự may mắn, đó là lý do được vua ban cho ngự biển.)
Đích tỷ đố kị, vào ngày ta thụ phong Cáo mệnh đã độc c.h.ế.t ta.
Mở mắt ra lần nữa, chúng ta cùng quay trở lại ngày định thân đó.
Lần này, đích tỷ giành trước chọn tiểu binh thủ thành.
Đêm đó, tiểu Hầu gia lo lắng không yên, vội đến thoái hôn với ta: "Ta không thể vô duyên vô cớ trì hoãn cả đời của muội một cách vô ích, thật ra ta không thể..."
"Không thể có con đúng không!"
Ta ôm lấy cánh tay huynh ấy: "Ta gả! Không phải là huynh thì ta sẽ không gả!"
Cười c.h.ế.t.
Bà bà có tiền lại độ lượng, công công quyền thế rộng lượng, phu quân phong lưu phóng khoáng, trẻ trung khỏe mạnh, còn không thể có con.
Chẳng lẽ đích tỷ không thèm khát sự giàu sang ngập trời này sao?
1
Lúc đích tỷ giành trước chọn tiểu binh thủ thành, ta liền biết tỷ ấy cũng được trùng sinh.
Tỷ ấy vênh váo tự đắc nói: "Lần này, năm nam hai nữ cùng ngự biển "Chung tư diễn khánh", đều là của ta."
Ta không nhịn được cười nhếch mép: "Đều là của tỷ, của tỷ hết!"
Tỷ ấy chế nhạo: "Muội cùng tiểu Hầu gia không thể có của muội, chuẩn bị trở thành trò cười của cả kinh thành đi!"
Ta ngoan ngoãn đáp lại: "Muội nào có phúc như tỷ tỷ, không sinh được con bị cười nhạo cũng đúng thôi."
Nói xong, ta che mặt giả vờ khóc rồi chạy ra khỏi phòng...
Nếu không chạy, tiếng cười như chuông bạc của ta sẽ không kiềm chế được nữa mất!
Đích tỷ ngu ngốc của ta à.
Cuộc sống nhàn nhã, phú quý thế này tỷ không muốn, lại muốn sinh năm nam hai nữ! Muốn cầu cái "Chung tư diễn khánh" bỏ đi kia!
Vậy tỷ thay ta trải qua mười năm mang thai, sẩy thai, sinh sớm, sinh non, khó sinh, cùng với nám sạm sau sinh, rạn da, rụng tóc, bệnh trĩ, sản giật, chuột rút, viêm v.ú, tiểu són, thiếu m.á.u, đau nhức xương cốt, hạ thể đỏ và đau đớn như bị xé rách đi!
2
Ta thong thả trở về thiên viện, cao hứng đến mức đứng ngồi không yên.
Đi lòng vòng trong viện, lên kế hoạch cho quãng đời nhàn nhã sau này.
Tương lai.
Mùa xuân phải đi đạp thanh ở đê phía Tây, gọi thêm Liễu gia tỷ tỷ.
Mùa hè phải đi chèo thuyền thưởng sen, kéo theo Dương gia muội muội.
Mùa thu nhất định phải uống rượu thưởng cúc. Đám tiểu tỷ muội kia của ta đều là đồ mê rượu, giờ cũng nên ủ chút rượu hoa cúc để chuẩn bị sẵn.
Còn mùa đông, nghe nói ở phía Nam bốn mùa như mùa xuân, từ lâu đã muốn đi xuống phía Nam để xem một chút...
Đúng rồi, lúc rảnh rỗi ta còn muốn học đánh mã cầu nữa! Đánh bóng, ném thẻ vào bình cũng chưa được chơi qua...
Không bị nôn nghén, không bị tiểu són, không có cơn đau rách da rách thịt...
Nghĩ đến đây ta bất giác bật cười.
"Cô nương, cô nương!"
Nha hoàn Tiểu Quất vội vã chạy từ ngoài viện vào.
"Chuyện gì vậy?"
Ta còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, miệng vẫn mỉm cười, lúc này mới chợt nhận ra trời đã tối.
Tiểu Quất thở hổn hển: "Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia tới thoái hôn!"
Ta thất kinh: "Cái gì!"
"Tính thời gian, hẳn là Hầu phủ vừa mới nhận được tin định thân với cô nương, tiểu Hầu gia này một khắc cũng không ngừng liền chạy tới để thoái hôn!"
Tiểu Quất lau nước mắt, oán hận dậm chân: "Hầu phủ chết tiệt, không biết có phải ghét bỏ cô nương là thứ xuất hay gì không."
Ta cũng không thèm an ủi Tiểu Quất, xách váy vội vã rời khỏi viện.
Tiểu Hầu gia Lục Thừa Uyên đến đây một mình.
Huynh ấy đứng bên ngoài cửa hông nhỏ, ít khi được sử dụng của Thẩm phủ.
Trường bào xanh ngọc tôn lên dáng người cao ráo, đẹp trai sáng sủa của huynh ấy.
Chỉ là sắc mặt huynh ấy nhìn có hơi... đỏ?
"Thẩm Minh Nguyệt," huynh ấy đỏ mặt tiến lên một bước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Muội đi nói với phụ mẫu của muội thoái hôn với ta đi. Cứ nói là muội không xem trọng ta, như vậy có thể bảo toàn được thể diện của muội và Thẩm gia."
"Tại sao?"
Ta sốt ruột, ngày tháng tốt đẹp còn chưa bắt đầu mà, sao lại đột nhiên muốn kết thúc chứ!
"Có phải huynh ghét bỏ ta là thứ xuất hay không?"
"Đương nhiên không phải!" Huynh ấy lắc đầu, "Đích thứ nào có liên quan gì?"
"Chính là..." Sắc mặt huynh ấy đỏ bừng, khẽ cắn răng: "Ta không muốn lừa gạt muội."
"Ta không thể vô duyên vô cớ trì hoãn cả đời của muội được, thật ra thì ta không thể..."
Ta nhìn vẻ mặt của huynh như thấy chết không sờn, đột nhiên phúc đến thì cũng thông minh ra: "Không thể có con phải không?"
Huynh ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Sao muội biết..."
Mà ta đã kích động kéo tay áo huynh ấy.
"Ta gả! Ta gả! Ta gả!
"Ta Thẩm Minh Nguyệt, không phải là huynh thì ta sẽ không gả!"
Cười c.h.ế.t mất thôi, cảm xúc đã được sống lại rồi!
3
Kiếp trước, đích tỷ vừa khóc lại vừa ầm ĩ với phụ thân, cuối cùng được gả cho Lục Thừa Uyên như mong muốn.
Lại hùa với đích mẫu, đem ta định thân với tiểu binh canh gác thủ thành.
Không nghĩ tới thành thân được mười năm, đích tỷ vẫn không thể có thai, tỷ ấy đi khắp nơi cầu thầy trị bệnh, thử đủ mọi phương thuốc dân gian.
Kết quả lại phát hiện ra, người không thể có con không phải là mình mà là Lục Thừa Uyên.
Tiện thể còn phát hiện ra nhi tử của tiểu thiếp mà tỷ ấy cưỡng ép nhét cho Lục Thừa Uyên không phải là cốt nhục ruột thịt của huynh ấy.
Đích tỷ muốn có con cái, ngày ngày mắng Lục Thừa Uyên là đồ vô dụng, còn ở trong phòng Vĩnh An Hầu và phu nhân Vĩnh An Hầu tìm c.h.ế.t, khiến cả Hầu phủ lớn như vậy bị náo loạn đến gà chó không yên.
Tất cả mọi người trong Hầu phủ đều cảm thấy mắc nợ tỷ ấy, hầu hạ sơn hào hải vị, cấp dưỡng vàng bạc châu báu.
Nhà ở kinh thành, ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành, chỉ cần đích tỷ nói một câu, tiểu Hầu gia đều mua cho tỷ ngay mà không chớp mắt.
Đích tỷ vẫn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, ngày nào cũng ầm ĩ đòi hòa ly.
Hầu phủ không biết phải làm sao, đành lòng để đích tỷ rời đi, sẽ do đích tỷ viết hưu thư, hứa hẹn sau này sẽ tìm cho tỷ ấy một người tốt, còn nguyện ý bồi thường cho tỷ ấy rất nhiều của cải.
Nhưng đích tỷ không bỏ được sự quyền quý của Hầu phủ, đi khắp thành bôi nhọ Hầu phủ bất nhân bất nghĩa còn muốn hưu thê, khiến cho phủ Vĩnh An Hầu trở thành trò cười của cả kinh thành.
Còn ta gả cho tiểu binh thủ thành, lại bởi vì hắn tình cờ cứu được Hoàng đế đang cải trang vi hành một mạng, mà từng bước lên chức, cuối cùng được phong làm Bắc Đại Tướng quân.
Không chỉ có như vậy, hắn và ta còn cầm sắt hài hòa, tương kính như tân, may mắn nhất là sinh được năm nam hai nữ.
Người người trong kinh thành đều nói ta thật có phúc.
Ngay cả hoàng đế cũng muốn hưởng chút không khí vui mừng và sự hưng thịnh về nhân khẩu trong phủ tướng quân, nên đã đặc biệt ban cho ngự biển "Chung tư diễn khánh" và phong cho ta Nhị phẩm Cáo mệnh.
Đích tỷ vừa đố kị vừa oán hận, vào ngày thụ phong Cáo mệnh hôm đó, tỷ ấy đã vụng trộm hạ hạc đỉnh hồng vào chén nhỏ của ta.
Mở mắt ra lần nữa, chúng ta cùng nhau trùng sinh.
Lần này, tỷ ấy muốn gả cho tiểu binh thủ thành kia, muốn sinh cho hắn năm nam hai nữ.
Đích tỷ cười đắc ý: "Muội muội ngoan, sau này ta được phong làm Cáo mệnh phu nhân, còn muội thì ngay cả quả trứng cũng không sinh được, sẽ bị cả kinh thành cười nhạo thôi!"
Ta cười.
Ta không sinh không dưỡng, nhưng thân thể khỏe mạnh; giàu sang, nhàn nhã, quyền thế lớn; công công bà bà rộng lượng, phu quân anh tuấn.
Bị cả kinh thành cười nhạo chút thì có làm sao?
Đó là thứ ta xứng đáng được nhận!!
Còn cái biển nát "Chung tư diễn khánh" và Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân kia...
Tỷ muốn, vậy thì tặng cho tỷ đấy.
Chỉ là không biết cái giá phải trả đằng sau nó, tỷ có chịu nổi không?
4
Một tháng sau, ta và đích tỷ xuất giá cùng ngày.
Đội ngũ Hầu phủ đến rước dâu, người, ngựa, rương hòm đỏ rực kín mấy con phố, cả đoạn đường khua chiêng gõ trống phân phát ngân phiếu, thu hút cả kinh thành đến xem lễ.
Đích tỷ chỉ được ngồi kiệu nhỏ bốn người khiêng, lặng lẽ không một tiếng động gả cho tiểu binh thủ thành Tần Nghị.
Cho dù đích mẫu đã chuẩn bị cho đích tỷ của hồi môn phong phú, nhưng so với số lẻ Hầu phủ cho ta thì kém hơn nhiều.
Trước khi chia tay, ta nghe thấy đích tỷ tức giận nói nhỏ.
"Năm đó lúc cưới ta, Hầu phủ cũng không có thanh thế lớn như vậy..."
"Hừ, phô trương thanh thế lớn thì như thế nào? Từ nay về sau vẫn là gà mái không đẻ được trứng thôi!"
Dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, khóe miệng ta giương lên thật cao.
Hỉ yến ở Hầu phủ rất hoành tráng, vương công quyền quý, đàn hát ca múa, kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc.
Một bàn tay thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mở khăn trùm đầu của ta ra.
Dưới ánh sáng dịu dàng của những ngọn nến đỏ trong phòng, ta nhìn thấy khuôn mặt thần thanh cốt tú, kiếm mi lãng mục* của Lục Thừa Uyên
(*神清骨秀: Thần thanh cốt tú: thần thái cốt cách khí chất thanh tú.
剑眉朗目: Kiếm mi lãng mục: bộ dạng sáng sủa, phong tư hiên ngang.)
Huynh ấy đã uống say, đôi mắt đen ướt ướt nhìn ta một chút, rồi lại cụp mắt xuống.
"Nàng nói thật chứ, không ghét bỏ ta?"
Ta ngơ ngác nhìn vị tiểu Hầu gia trước mặt đang mặc hỉ bảo đỏ thẫm, sắc mặt ngà ngà say, khóe mắt ửng đỏ.
Trong lòng thốt lên, không phải chứ, đích tỷ à, tỷ ăn ngon như vậy sao?!
Lục Thừa Uyên không chỉ dáng dấp tuấn mỹ vô song, hơn nữa vóc dáng rõ ràng cũng rất tốt...
Ánh mắt ta hướng xuống.
Hỉ bào rộng, nhưng đai lưng mỏng quanh eo cũng đủ để phác họa vòng eo săn chắc, mạnh mẽ của huynh ấy.
Còn có xương quai xanh này, đôi vai rộng này, đôi chân thon dài này...
Hí hí.
Còn nữa, quan trọng nhất là.
Tiểu Hầu gia, huynh không thể có con nha!
Có nghĩa là ta không cần sợ hãi chuyện phòng the, và nghĩ đủ mọi cách để né tránh phu quân cả người toàn mồ hôi, thúi như sói như hổ.
Cũng không cần phải vụng trộm dùng những thứ thuốc dân gian để tránh thai như xạ hương, nước thủy ngân. Căn bản chẳng có tác dụng gì, còn làm tổn thương cơ thể mình.
Lại càng không cần mang thai mười lần trong mười năm, không phải đang mang thai hay đang chuẩn bị mang thai...
Có lẽ là thấy ta im lặng, Lục Thừa Uyên thất vọng nói: "Nếu như nàng hối hận thì tối nay chúng ta không..."
Ta ôm cổ huynh ấy: "Đừng nói lời thừa! Chàng lấy ra đi!"