Chương 6 - Tiếng Lòng Của Kẻ Đơn Phương
Tôi cười, hỏi lại: “Sao anh không dám mời ai quen đến? Là vì chính anh cũng biết chuyện mình làm chẳng ra gì đúng không?”
“Muốn người ta nhận lời thì ít nhất cũng phải có cái thái độ cầu xin chứ, ăn xin người ta còn biết quỳ gối, anh thì cúi đầu cũng không chịu.”
“Bộ dạng gượng ép này là do tôi bắt ép anh chắc?”
Chỉ cần nhìn thái độ của Lục Diễn, không cần nói tôi cũng đoán ra — nhà họ Lục lại có chuyện.
Suốt ba năm qua Lục Diễn lợi dụng việc tôi theo đuổi anh ta. Mỗi lần nhà anh ta có chuyện làm ăn, đều tìm đến nhà họ Cố chúng tôi nhờ giúp.
Cách làm rất quen thuộc: vác mặt đến tìm tôi, ném cho tôi chút “hy vọng giả tạo”, rồi bảo tôi đi cầu xin anh trai mình.
Lúc đó tôi nghĩ đến khoản hai ngàn tỷ nên lần nào cũng dốc sức giúp nhà họ Lục vượt qua khó khăn.
Giờ cuối cùng cũng đến màn cầu hôn, tôi chỉ tính làm thủ tục lấy được giấy kết hôn là xong, ai ngờ anh ta lại cho tôi một màn “lăng nhục nghi thức”.
Lục Diễn cũng nổi giận: “Cố Thi, đây là cơ hội cuối cùng anh cho em, bây giờ em không cưới anh thì đừng có mà hối hận.”
Tôi đặt tay lên ngực, trái tim đập thình thịch. Tôi đúng là sẽ hối hận thật, dù sao đó cũng là hai ngàn tỷ!
Nhưng… hai ngàn tỷ thì sao? Ông nội tôi từng nói, có bao nhiêu tỷ cũng không bằng niềm vui và hạnh phúc của tôi.
Tôi đưa tay ra, ấn nhẹ vào chỗ má sưng của Lục Diễn. Anh ta lập tức siết chặt cổ tay tôi.
“Cố Thi, em suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, đừng quá đáng.”
“Em biết tại sao em luôn cố chấp với anh không?”
Lục Diễn đầy tự tin trả lời: “Còn vì cái gì nữa, tất nhiên là vì em yêu anh đến chết đi sống lại rồi.”
Tôi nhịn không nổi mà bật cười: “Không có gương cũng phải có nước tiểu để soi chứ. Anh tưởng mình là cái gì hả? Nếu không nhờ ông nội anh, tôi nhìn anh một cái cũng không thèm.”
“Tôi từ đầu đến cuối chưa từng nói là thích anh, tôi chỉ muốn kết hôn với anh thôi.”
“Vì cưới anh là điều kiện để tôi nhận được khoản thừa kế hai ngàn tỷ. Nhưng giờ tôi nghĩ lại, hai ngàn tỷ đó cũng không bằng sự tự do của tôi.”
Tôi vặn cổ tay, giật khỏi tay anh ta.
“Nhà họ Cố chúng tôi đã trả hết nợ tình cảm cho nhà các người rồi, sau này sống sao thì tự mà chịu lấy!”
Lục Diễn đứng chết lặng, một lúc sau sắc mặt anh ta vặn vẹo lại, trở nên hung tợn.
“Cố Thi, em nói mấy lời này chỉ là cái cớ thôi đúng không? Em vẫn còn yêu anh đúng không?”
“Nghe anh đi, em đồng ý cầu hôn trước đã, rồi chúng ta cùng về xây dựng lại nhà họ Lục.”
Lục Diễn tính toán giỏi thật đấy — vực dậy nhà họ Lục bằng gì? Đương nhiên là bằng nhà họ Cố chúng tôi rồi.
Từ khi cụ Lục mất, ông nội tôi để lại di chúc, nhà họ Lục chẳng khác nào cái đỉa bám lấy họ Cố mà hút máu.
Anh tôi vì có tôi dính líu với Lục Diễn nên cũng khó dứt khoát được.
Giờ tôi tuyên bố cắt đứt, Lục Diễn rõ ràng sợ, sợ không vắt được gì từ nhà tôi nữa.
Không có nhà họ Cố, thì ai còn coi trọng cái nhà họ Lục đang rệu rã đó?
Chỉ trong thời gian ngắn, xung quanh đã có thêm nhiều người. Mấy gia đình có tiếng trong giới cũng đã đến.
Ban đầu tôi mời họ đến để phòng ngừa trường hợp Lục Diễn “lật kèo” như trước, giờ thì hay rồi, có dịp để công khai luôn:Tôi, Cố Thi, không cần thằng khốn này nữa!
Lục Diễn thấy đông người đến cũng hơi hoảng. Trước đây dựa vào việc tôi theo đuổi anh ta, ít nhiều cũng có chút mặt mũi trong mắt mọi người.
Giờ thì ngay cả thở mạnh anh ta cũng không dám, chỉ nhỏ giọng van xin: “Cố Thi, em cứ đồng ý trước đi. Về nhà anh tổ chức cầu hôn hoành tráng cho em.”
Tôi chẳng những không đồng ý, mà còn hất tay anh ta ra trước mặt bao nhiêu người.
“Kể từ hôm nay, tôi — Cố Thi — và Lục Diễn không còn bất kỳ liên quan gì nữa. Cũng như nhà họ Cố và nhà họ Lục, từ nay chấm dứt!”
Có người cười đùa: “Ôi trời, đại tiểu thư nhà họ Cố, ba năm tình cảm mà nói không yêu là không yêu được à?”
Lục Diễn nhanh chóng bắt nhịp: “Đúng đấy, thơ thơ chỉ đang giận dỗi thôi, mọi người đừng cười nha.”
Người kia làm bộ bừng tỉnh: “Tôi biết ngay mà, mấy chuyện đôi lứa giận hờn ấy mà, lừa người ngoài chứ sao mà nói không còn tình cảm thật được.”
Tiếp đó, lại có người thêm dầu vào lửa: “Tiểu thư Cố, đừng làm mình làm mẩy nữa. Lục Diễn chịu cưới là tốt lắm rồi, bỏ lỡ cơ hội này thì biết khi nào mới có lại?”
Lục Diễn thấy có người hùa theo thì cười càng tươi, định đưa nhẫn lên tay tôi một lần nữa.
Trong lúc cấp bách, tôi buột miệng tuyên bố: “Tôi đã có người khác rồi, giờ không còn hứng thú với Lục Diễn nữa.”
Lục Diễn bật cười: “Cố Thi, em đừng đùa nữa. Ba năm qua ngoài anh ra, em có thân mật với ai khác đâu.”
Tôi kéo ngay Thẩm Phó mới vừa tới đến bên cạnh: “Ai bảo không có? Ngày nào tôi cũng ở cùng Thẩm Phó. Tôi thích anh ấy rồi.”
Sắc mặt Lục Diễn lập tức đen kịt, nhưng ngay sau đó anh ta cố lấy lại bình tĩnh.
“Em có bịa cũng bịa cho hợp lý chút đi. Ở đây ai mà không biết em với cậu Thẩm là oan gia.”
Anh ta cười nịnh Thẩm Phó, đưa tay muốn gỡ tay tôi khỏi người anh ấy.
“Cố Thi còn nhỏ không hiểu chuyện, để Thẩm thiếu chê cười rồi. Tôi nhất định sẽ về dạy dỗ lại.”
Trong ánh đèn lờ mờ, tay tôi vẫn dán sát ngực Thẩm Phó, từng nhịp tim gấp gáp của anh ấy truyền qua cánh tay tôi, khiến tôi tê rần.
Tôi kiễng chân, áp môi vào vành tai Thẩm Phó, thì thầm như muỗi: “Giúp tôi lần này, tôi sẽ trả ơn anh sau.”
Tai Thẩm Phó lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức lan cả lên má và tận cổ.
Tôi thấy rõ yết hầu anh ấy trượt lên trượt xuống, anh ấy nuốt nước bọt thật chậm.
Trong lòng anh ấy vang lên tiếng rủa nhẹ: 【Chết tiệt thật… lần này đúng là thua em rồi.】
Thẩm Phó vươn tay phải ôm tôi vào lòng, tay trái nhẹ nhàng xoa má tôi một cái.
Tôi cũng không từ chối hành động thân mật đó — ai nhìn vào cũng thấy rõ, đây là tuyên bố chủ quyền.
“Vừa rồi anh nói… muốn dạy dỗ ai cơ?”
Ánh mắt Thẩm Phó nhìn về phía Lục Diễn trở nên sắc lạnh, hoàn toàn không còn chút cợt nhả thường ngày.
Nét mặt đó không phải diễn, mà là thật sự tức giận.