Chương 9 - Tiếng lòng của học thần lạnh lùng

“Dù sao thì Giang Nhượng là học thần mà, chí ít cũng phải thích người thông minh giống anh ấy chứ, hoặc là hoa khôi trường ấy, không có nhan sắc thì cũng phải có sự thông minh chứ.”

“Tôi không tin Giang học thần thích cô ta, nhất định là cô ta dùng quỷ kế gì rồi!”

“Gần đây thành tích của cô ta không ngừng tốt lên, nói không chừng cũng là chép bài người khác rồi.”

Lời nói càng lúc càng quá đáng.

Bạn cùng bàn nhìn không nổi nữa, đứng lên muốn thay tôi phản bác.

Tôi ngăn cô ấy lại: “Để tớ.”

Tôi đi thẳng đến chỗ những người đó.

“Các cô cảm thấy mình nói ra những lời này là sẽ đặc biệt hơn sao?”

“Có thời gian nói xấu người khác thì sao không tranh thủ làm chuyện tốt đẹp cho đời đi, mỗi ngày đều nghĩ những thứ này, mấy cô thật sự cho rằng bản thân mình sạch sẽ lắm sao?”

“Thành tích của tôi là do tự mình thi ra, tôi không thẹn với lương tâm. Đúng là có Giang Nhượng hỗ trợ phụ đạo nhưng nếu các cô muốn thì cứ đi tìm anh ấy đi. Bởi vì các cô không dám tìm anh ấy mà đến chỗ tôi bỏ đá xuống giếng, nói lời công kích, làm vậy vẻ vang lắm ư?”

Những người đó không nói nên lời.

Không ngờ tôi lại trực tiếp phản bác bọn họ.

Một nữ sinh đứng ra: “Vậy vì sao Giang học thần thích cô?”

Tôi chống nạnh, không để mình thua nửa phần khí thế: “Dựa vào lá gan của tôi được không? Cô làm được thì tự mình làm đi.”

Nữ sinh kia tức giận mà không dám nói gì: “Chẳng qua là nói nhiều thêm một câu, cô hung dữ như vậy làm gì?”

Tôi tức cười: “Các cô là người châm ngòi trước mà không cho tôi phản kích sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù Giang Nhượng ở đây, tôi cũng hung dữ như vậy đó.”

“Em không hung dữ chút nào cả.”

Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, tôi sững sờ quay đầu lại.

Mới phát hiện Giang Nhượng đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

Vậy bộ dáng vừa rồi của tôi đều bị anh nhìn thấy rồi ư?

Thật ra tôi vẫn muốn duy trì chút hình tượng tốt trước mặt anh.

Anh đi tới bên cạnh tôi, nhìn về phía nữ sinh kia.

“Tôi đã từ chối lời tỏ tình của cô tận ba lần, hy vọng sau này cô đừng tới quấy rầy tôi nữa, cũng đừng tới quấy rầy người rất quan trọng với tôi nữa.”

Nữ sinh xấu hổ phẫn nộ, trong mắt rưng rưng: “Nhưng cô ta dựa vào cái gì?”

Lần đầu tiên, trong mắt Giang Nhượng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Lúc trước là sự lạnh lẽo xa cách người khác ngàn dặm, mà lần này, anh đã thật sự tức giận.

Anh nhìn cô gái kia, gằn từng chữ:

“Vậy cô dựa vào cái gì?”

Nữ sinh chịu đả kích lớn, lau nước mắt chạy đi.

Giang Nhượng xoay người, bộ dáng lạnh như băng kia đã biến mất.

Anh ngoan ngoãn đi tới trước mặt tôi.

Thấy tôi không nói lời nào, anh cẩn thận mở miệng.

“Xin lỗi em, là do anh tạo thêm nhiều phiền nhiễu cho em, em đừng giận nhé.”

Tôi không tức giận, chỉ là mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Vừa rồi khi cô gái kia hỏi ‘dựa vào cái gì’, tôi nghe được tiếng lòng của Giang Nhượng:

[Dựa vào việc cô ấy đáng yêu, kiên cường, dũng cảm, thiện lương, nghiêm túc!]

[Cô ấy là cô gái tốt nhất trên thế giới này! Không cho phép cô nói cô ấy như vậy!]

[Mình rất thích cô ấy, cô ấy không vui thì mình sẽ càng khổ sở hơn, cô dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy chứ!]

Tôi chỉ cảm thấy Giang học thần trong ngoài bất nhất này vô cùng đáng yêu.

Tôi nghiêm túc nói:

“Giang Nhượng, em muốn thi đại học với anh.”

Anh sửng sốt, ánh mắt quá mức sáng ngời trong suốt.

Tôi nghe thấy tiếng lòng của anh:

[A a a a a cô ấy nói muốn cùng mình thi vào một trường đại học sao!]

[Cô ấy thích mình như vậy sao, hạnh phúc quá đi mất, sắp ngất xỉu rồi!]

[Thật muốn ôm cô ấy một cái, hôn nhẹ...]

Tôi vội vàng cắt đứt suy nghĩ kia.

“Em biết anh đã được chọn đi học đại học, mà em còn kém rất nhiều điểm mới vào được trường đó, nhưng em sẽ cố gắng.”

“Giang Nhượng, em nhất định sẽ đến bên cạnh anh, sóng vai đi về phía trước với anh.”

Tôi bắt đầu tập trung vào cuộc sống học tập căng thẳng.

Tôi còn cách điểm trúng tuyển ở trường đại học đứng đầu cả nước rất nhiều.