Chương 7 - Tiếng Lòng Của Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

【Thật ra, thật ra cô ấy cũng không đến nỗi nào. Có lúc con chỉ muốn được ba và cô ấy quan tâm nhiều hơn nên mới nói như thế thôi.】

【Hay là… mình cho mẹ kế thêm một cơ hội đi? Đừng xem video nữa!】

Chồng tôi cao giọng:

“Xem đi! Còn không bằng một đứa trẻ bảy tuổi biết nghĩ!”

“Thẩm Giai Di, nể mặt Dương Dương, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Chỉ cần cô xin lỗi chúng tôi, hứa sẽ làm một người vợ, người mẹ tốt… tôi sẽ không công khai chuyện xấu cô làm!”

Câu trả lời của tôi là im lặng.

Video bắt đầu phát.

Bên bụi cây, một bóng dáng nhỏ ngồi xổm, tay cầm thứ gì đó đẫm máu đang giãy giụa — chính là con mèo hoang bị lột da.

“Mày không kêu nữa à? À, thì ra là vì tao cắt lưỡi mày rồi!”

“Đáng đời! Tao không có mẹ, mày dựa vào cái gì mà được làm mẹ?!”

“Không nghe lời thì phải trả giá!”

Thằng bé cầm con dao nhỏ, chậm rãi rạch bụng mèo mẹ, rồi cười nham hiểm thò tay vào trong lôi ra một khối thịt đỏ hỏn:

“Tạch! Giờ thì tụi mình đều là những đứa đáng thương không ai thương rồi!”

Thân ảnh ấy đột ngột quay đầu:

“Ai đó?!”

Nửa gương mặt vặn vẹo độc ác xuất hiện trên màn hình — chính là con riêng!

7.

“Không thể nào!”

Chồng tôi là người đầu tiên phản ứng lại:

“Video này nhất định là giả!”

“Dương Dương tuyệt đối không phải loại người đó!”

Anh ta đột ngột quay đầu lại:

“Là cô! Cô vì muốn che giấu tội ác của mình mà lại đối xử như vậy với một đứa trẻ bảy tuổi!”

“Dù nó không phải con ruột của cô, nhưng dù sao cũng sống chung ngần ấy năm! Dù có nuôi chó nuôi mèo cũng có tình cảm, sao cô lại…”

Tôi khẽ hắng giọng, cắt ngang:

“Trần Tử Ương, anh không quay lại nhìn đứa con yếu đuối đáng thương vô tội của anh rồi hãy nói tiếp à?”

Ngay khoảnh khắc video được chiếu lên, con riêng lập tức có biểu hiện bất thường.

Nó nhìn chằm chằm vào hình ảnh chính mình trong màn hình, ánh mắt si mê, gương mặt đầy cuồng loạn, miệng còn lẩm bẩm không ngừng.

Thậm chí nó còn vô thức giơ tay lặp lại động tác trong video.

Chồng tôi run rẩy ôm chặt lấy nó:

“Con trai… con sao vậy? Đừng doạ ba mà!”

Anh ta đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy căm hận:

“Thẩm Giai Di! Cô lại giở trò gì nữa hả!”

Một tia xao động vừa nhen lên trong lòng tôi lập tức bị thổi tắt.

Tôi cười nhạt:

“Trần Tử Ương, anh tự nhận mình yêu con trai nhất, thế sao đến bệnh tình của nó anh cũng không phát hiện?”

“Dối trá, thất thường, cực kỳ ích kỷ, thiếu thốn sự đồng cảm…”

“Nó đã mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội nghiêm trọng. Nếu không can thiệp kịp thời, sớm muộn gì cũng gây ra tai họa!”

Mặt chồng tôi trắng bệch, nhưng không phản bác nổi một lời.

Tôi hơi nghi hoặc, rồi lập tức hiểu ra.

Ngay cả tôi — một người mẹ kế chỉ mới sống chung hơn một năm — còn có thể nhận ra vấn đề, thì một người luôn yêu thương con như Trần Tử Ương sao có thể không?

Một ý nghĩ nực cười dần dần hiện lên trong đầu tôi.

Tôi siết chặt lấy vạt áo trước ngực, uất ức và bất cam như sóng biển mặn chát quấn chặt lấy mình.

Tôi chỉ mới phát hiện sự bất thường của con riêng không lâu.

Chính xác thì, là Tiểu Đình phát hiện ra.

Hôm đó, cô ấy tình cờ thấy thằng bé hành hạ mèo, liền lén quay lại và đưa đoạn clip cho người thân làm bác sĩ kiểm tra. Cuối cùng xác nhận: thằng bé mắc chứng phản xã hội.

Kiếp trước, tôi không hề biết chuyện này, chỉ nghĩ nó đơn giản là nóng tính.

Tôi lớn lên trong gia đình đơn thân, luôn bị người khác chê cười, dè bỉu. Vì vậy, tôi thấu hiểu và thương cảm cho những đứa trẻ thiếu thốn tình thương. Dù con riêng có gây chuyện thế nào, tôi cũng nhẫn nhịn bao dung, hy vọng tình cảm sẽ cảm hóa được nó.

Nhưng kết quả, nó không phải đang đau — mà là đang bệnh.

Đáng hận hơn là, Trần Tử Ương rõ ràng biết hết mọi chuyện, vậy mà vẫn cố tình giấu tôi, mặc kệ con trai mình hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi. Thậm chí khi tôi bị vu oan, anh ta vẫn tranh cãi với tôi, cuối cùng còn đẩy tôi từ sân thượng xuống — hai mạng người mất đi.

Dương Dương đang được Trần Tử Ương ôm bỗng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rợn người:

【Hỏng rồi, bị phát hiện rồi!】

【Nếu không phải ba đuổi mẹ đi, tôi đã không trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, bị mẹ kế hành hạ mỗi ngày!】

【Nếu không phải mẹ kế thương con mèo đó, tôi đâu phải giết nó?】

【Nhìn tôi kiểu gì vậy? Tôi chẳng qua là một kẻ đáng thương bị các người thao túng thôi! Tất cả mọi chuyện hôm nay, không phải do các người ép tôi sao?!】

Nhìn gương mặt méo mó điên loạn của nó, tôi gật đầu, mỉa mai:

“Phải, phải, tất cả đều như lời cháu nói.”

“Ba cháu không chỉ vứt bỏ mẹ cháu, mà giờ còn không cần cháu nữa. Anh ta đã nói rõ với tôi rồi, đợi tôi sinh con ra là sẽ đưa cháu đi — đưa thật xa, đưa về quê, không bao giờ để cháu quay về nữa.”

Con riêng ngây người:

【Cô ấy nói vậy là sao?!】

Trần Tử Ương hoảng hốt bịt miệng con trai, liên tục nháy mắt ra hiệu:

“Thẩm Giai Di! Cô biết rõ Dương Dương là bệnh nhân mà còn nói bậy bạ, chia rẽ tình cảm cha con! Cô rốt cuộc muốn gì?!”

“Dương Dương, đừng nghe cô ta! Người ba yêu thương nhất luôn là con! Bao nhiêu năm qua ba có lần nào không đứng về phía con không?”

Nhưng lần này, người không thể “kết nối” được lại là Dương Dương.

Mặt nó lập tức tối sầm:

【Sao lại như vậy? Rõ ràng lúc ba mua thiết bị về đã cài đặt để mẹ kế không nghe được tiếng lòng của mình mà!】

【Ba nói làm vậy là để con vui vẻ hơn mà!】

【Chẳng lẽ ba cũng lừa mình?】

Tôi nghiêm túc gật đầu:

“Đúng vậy, tôi cũng nghe được tiếng lòng của cháu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)