Chương 1 - Tiếng Gọi Từ Âm Phủ
Sau khi tôi chết.
Mẹ tôi mỗi ngày đốt cho tôi 20 tờ tiền âm phủ.
Giống như khi còn sống, mỗi sáng sớm bà gửi cho tôi 20 đồng tiền sinh hoạt phí.
Chính xác đến từng xu, tuyệt đối không cho thêm.
Nhưng cuộc sống ở âm phủ túng quẫn hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi run rẩy đứng giữa cơn gió âm lạnh, khó khăn tính toán chi tiêu hôm nay:
– Phí thuê âm trạch: dù chỉ là một cỗ quan tài mỏng manh đơn sơ nhất, mỗi ngày cũng tốn 10 tờ tiền âm phủ.
– Phí bảo kê của quỷ sai: để tránh bị ác quỷ bắt nạt, mỗi tháng phải nộp 200 tờ tiền âm phủ.
– Thuốc giảm đau hồn phách: những hồn ma chết bất thường như tôi , mỗi ngày đều phải chịu lại nỗi đau đớn khủng khiếp của khoảnh khắc tử vong, cần uống thuốc giảm đau để xoa dịu, mỗi liều 15 tờ tiền âm phủ.
Ngoài ra , còn có “thuế điểm luân hồi”, “phí sửa chữa hồn thể”, “cơm cúng hương hỏa”, “y phục che hồn” và vô số chi phí khác…
Hai mươi tờ tiền âm phủ mỗi ngày chỉ đủ để tôi miễn cưỡng kìm nén cơn đau.
Còn chuyện có chỗ ở ổn định hay tránh bị bắt nạt? Đừng mơ mộng.
“Chậc.”
Quỷ sai thu phí bảo kê cân đong mấy tờ tiền mỏng manh, ánh mắt kỳ lạ: “Người ta đốt tiền, động một chút là cả vạn quan. Còn nhà ngươi… mỗi ngày có 20 tờ? Nói nhớ thương thì đúng là nhớ thật, nhưng nói keo kiệt… ha, đúng là keo đến mức xuyên thủng cả âm phủ.”
Tôi mím chặt môi, không nói một lời.
Họ không biết.
Đây là sự kiểm soát đã ăn sâu vào xương tủy của mẹ tôi .
Khi còn sống tôi đã như thế, đến khi chết… nó vẫn như bóng với hình.
“Hay là, ngươi thử báo mộng, bảo mẹ ngươi đốt thêm chút tiền. Bà ấy không biết chi phí dưới âm phủ, đốt ít tiền cũng có thể thông cảm.”
Quỷ sai chậm rãi đề nghị: “Mỗi hồn ma mới đến đều có một lần báo mộng miễn phí, chính là để các ngươi nói với người nhà, đốt thêm tiền.”
Báo mộng?
Chẳng phải lại phải đối mặt với mẹ tôi sao ?
Tôi run lên bần bật, chỉ nghĩ đến điều này thôi đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Tôi vẫn nhớ rõ ràng, khi còn sống, mỗi ngày tôi phải chịu đựng sự sợ hãi và áp bức như thế nào.
Mẹ yêu cầu:
Mỗi ngày tôi phải gọi video hỏi thăm bà ba lần: sáng, trưa, tối. Báo cáo chi tiết mọi việc trong ngày, từ học tập đến sinh hoạt, không được bỏ sót bất cứ điều gì.
Ngoài ra , tôi còn phải đến thư viện để “lộ diện”, quay video điểm danh, nói hôm nay là ngày thứ mấy tôi cố gắng.
Tất cả đều phải làm đủ, mới được nhận 20 đồng sinh hoạt phí cho ngày hôm sau .
Tôi từng thử phản kháng.
Nhưng mẹ tôi đanh thép đáp lại : “Hai mươi đồng, mẹ tính toán rõ ràng, hoàn toàn đủ để con ăn uống! Con gái mới vào đại học dễ bị cám dỗ nhất. Mẹ làm thế này là để kiểm soát dục vọng vật chất của con, giúp con hình thành thói quen tiết kiệm! Đồ không biết điều, mẹ khổ tâm như vậy , con lại nghĩ là mẹ hại con sao ?”
Giọng nói đầy chính đáng của bà lập tức nghiền nát mọi lời phản bác của tôi .
Tôi biết phản kháng cũng vô ích.
Thế là, tôi học cách im lặng.
Học cách đè nén mọi uất ức, mọi khát khao xuống đáy lòng, dùng sự ngoan ngoãn để dựng lên một lớp vỏ bọc, đổi lấy chút quyền sinh tồn đáng thương.
Nhưng dù tôi có cố gắng đến đâu , dường như tôi mãi mãi không thể đạt được yêu cầu của bà.
Khi cần mua băng vệ sinh trong kỳ kinh nguyệt, khi hết giấy vệ sinh cần bổ sung, hay chỉ đơn giản là muốn ăn một quả trái cây, tôi luôn rơi vào tình cảnh khó xử.
Tôi không thể có đời sống xã hội bình thường.
Khi bạn cùng phòng rủ đi uống trà sữa hay tụ tập ăn uống, chẳng lẽ tôi phải nói : “Đợi chút, để tôi xin mẹ gửi hồng bao đã”?
Hơn nữa, tôi biết, dù tôi có mở miệng, mẹ cũng sẽ không cho.
Có lần, tôi lấy hết can đảm, sau khi được bạn cùng phòng tốt bụng mời một cốc trà sữa, tôi cầu xin mẹ gửi thêm 20 đồng để tôi mời lại .
Mẹ bắt tôi viết một lá đơn 2000 chữ, giải thích chi tiết lý do cần thêm tiền.
Và cuối cùng, với lá đơn mà tôi dốc hết tâm sức viết , bà chỉ trả lời đúng hai từ: “Bác bỏ.”
Lại có lần, vì đau bụng kinh dữ dội, tôi không thể dậy sớm đúng giờ.
Đúng 7 giờ sáng, điện thoại của mẹ gọi đến như đòi mạng: “Chết đâu rồi ? Video đâu ? Điểm danh đâu ? Mới có vài ngày mà đã dám lười biếng? Lại đi lêu lổng với đám người không ra gì đúng không ? Mẹ nói cho con biết, hôm nay không điểm danh, tiền ngày mai, đừng hòng mơ tới!”
Dù tôi run rẩy giải thích về tình trạng cơ thể, bà vẫn không chút động lòng: Đến kỳ thì làm sao ? Phụ nữ ai mà chẳng đến kỳ, có thấy ai làm bộ làm tịch như con không ? Mẹ thấy con chính là lười nhác, kiếm cớ!”
Bà thậm chí không màng đến việc hôm đó tôi phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.
Chỉ cần tôi không hỏi thăm bà đúng giờ, cơn giận của bà sẽ bùng lên như lửa cháy lan đồng, chất vấn tôi liệu trong mắt tôi có còn người mẹ này không .
Tôi từng nghĩ đến việc chạy trốn.
Đi làm thêm, đi kiếm việc.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Mẹ như một chiếc máy giám sát hoạt động 24/7, định kỳ đến trường kiểm tra.
Bà theo dõi tôi chặt chẽ, thúc ép tôi .
Chỉ cần tôi có chút sai lệch, thứ chờ đợi tôi là những cái tát liên tiếp và những lời chửi bới như sóng trào.
Tôi không thể, cũng không dám chống lại yêu cầu của bà.
Vì thế, tôi chọn nhảy lầu.
Dùng cách quyết liệt nhất để được giải thoát.
Tôi muốn thấy bà khóc vì tôi , hối hận vì tôi , thừa nhận rằng tình yêu ngột ngạt đó là sai lầm.
Tôi muốn mãi mãi, mãi mãi thoát khỏi sự kiểm soát của bà!
Thế nên, khi đối mặt với quỷ sai, tôi lắc đầu.
Tôi không muốn báo mộng.
“Âm phủ có công việc gì để tôi kiếm thêm chút tiền âm phủ không ?”
Quỷ sai liếc tôi , như nhìn một món hàng lỗi : “Loại hồn tự sát như ngươi thuộc dạng ‘tự hủy hồn thể’. Ở âm phủ, ngươi giống như ‘tù nhân’ ở dương gian, thuộc nhóm nguy cơ cao. Ai dám nhận ngươi?”
Tôi không cam tâm.
Kéo theo hồn thể ngày càng yếu ớt, tôi lang thang trong những con hẻm âm u, tìm việc.
“Cút đi !”
“Đồ xui xẻo!”
Những lời từ chối lạnh lùng hết lần này đến lần khác ném vào tôi .
Không có âm trạch che chở, gió ăn hồn như dao cứa vào hồn thể tôi .
Không có quỷ sai bảo vệ, ánh mắt dòm ngó đầy ác ý của các ác quỷ luôn khiến tôi như có gai sau lưng.
Và nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn là cơn đau lặp lại mỗi ngày của lần nhảy lầu ấy …
“A!!!”
Dưới cơn đau xé lòng, tôi không nhịn được , trong lòng thốt lên một tiếng: “Mẹ…”
Khoảnh khắc ấy , dường như có một ngọn lửa yếu ớt lập lòe trong tuyệt vọng.
Tôi đã chết…
Mẹ chắc hẳn đã biết mình sai rồi , đúng không ?
20 tờ tiền âm phủ mỗi ngày…
Chắc là vì bà không biết cuộc sống âm phủ khó khăn thế nào, đúng không ?
Chút hy vọng nhỏ nhoi đến đáng thương ấy khiến tôi khó khăn giơ ngón tay, chạm vào tay áo quỷ sai.
Giọng nói yếu ớt như tơ: “Cho hỏi… Đi đâu để báo mộng?”
Đêm đó, tôi lẻn vào giấc mơ của mẹ.
Giấc mơ của bà là một lồng giam lạnh lẽo, đầy trật tự.
Tôi thấy vô số phiên bản của tôi …
Mặc đồng phục chỉnh tề, mặt không cảm xúc, ngồi ngay ngắn trước bàn học, ngoan ngoãn chép “Hiếu Kinh”.
Trên tường dán kín lịch trình chi tiết đến từng phút, không khí nồng nặc mùi nước khử trùng hòa lẫn với mực.
Bà, ngồi cao trên một chiếc ghế thái sư chạm khắc hoa văn, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, kiểm tra từng chữ viết , từng tư thế ngồi của các “phiên bản con gái” có chuẩn mực hay không .
Đây có lẽ là hình ảnh lý tưởng trong lòng bà về tôi .
Ngoan ngoãn, hoàn hảo, không cần có linh hồn.
“Mẹ…”
Giọng tôi mơ hồ, tan nát.
Vì không có tiền nộp phí bảo kê, không có nơi trú thân, hồn thể tôi đã bị giày vò đến héo mòn, như ngọn nến tàn trong gió.
Một “ tôi ” như thế, đứng ở rìa thế giới hoàn hảo của bà, như một vết nhơ không nên tồn tại
“Ai?”
Giọng mẹ thoáng vẻ cảnh giác.
“Là con.”
Mẹ bật dậy từ ghế, ánh mắt từ mơ hồ của giấc mộng lập tức trở nên sắc bén.
“Trinh Tĩnh, là con? Con cuối cùng cũng vào giấc mơ của mẹ…”
Giọng bà mang theo một chút nhẹ nhõm, bà vươn tay về phía tôi , như thể tôi chỉ là một đứa con đi xa chịu chút tủi thân, sắp sửa trở về bên bà.
Nhìn dáng vẻ của bà, trong lòng tôi bất chợt dâng lên một cảm giác chua xót.
Mẹ đang chờ tôi sao ?
Chẳng lẽ bà cuối cùng cũng nhận ra mình đã đối xử tàn nhẫn với tôi đến mức nào?
Chẳng lẽ cái chết của tôi đã khiến bà hiểu tôi , dù chỉ một lần?
“Mẹ, ở âm phủ, con sống rất tệ. Con đau lắm, cái đau khi nhảy lầu ấy , mỗi ngày đều lặp lại … Con cần thuốc giảm đau, cần thuê âm trạch, cần quỷ sai bảo vệ. Mẹ có thể… có thể đốt thêm chút tiền giấy cho con không ?”
Không biết vì sao , dù tôi đã chết, nhưng khi mở miệng, giọng điệu lại quay về sự thấp thỏm, khúm núm như xưa.
Tôi như một kẻ ăn xin hèn mọn, van nài kẻ bố thí.
Cảm giác quen thuộc này khiến tôi càng thêm căm ghét bản thân.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là sắc mặt mẹ lập tức sa sầm.
“Đồ không ra gì!”
Giọng bà đột nhiên cao vút: “Sống không nên hồn, chết rồi vẫn là con ma đòi nợ! Mẹ đã nói rồi , con chính là một khúc xương rẻ tiền, không có chút định lực. Xuống dưới đó rồi , vậy mà vẫn không biết hối cải nhiễm thói tiêu tiền bừa bãi! Con nghĩ tiền là gió thổi đến à ?”
Tôi như bị sét đánh, hồn thể rung lên bần bật.
“Mẹ, mẹ đốt 20 tờ tiền âm phủ mỗi ngày, riêng thuốc giảm đau đã cần 15 tờ. Con không có chỗ ở, còn phải gom 200 tờ mỗi tháng để nộp phí bảo kê cho quỷ sai. Muốn luân hồi, còn phải nộp thuế luân hồi…”
“Đủ rồi !”
Bà ngắt lời tôi , nước bọt trong ánh sáng của giấc mộng lấp lánh rõ ràng: “Toàn là cớ! Khi còn sống, 20 đồng đủ để con ăn uống, đi vệ sinh, còn thừa! Dưới đó con không cần ăn uống, 20 tờ tiền âm phủ là quá đủ. Đừng tưởng mẹ không biết tình hình dưới âm phủ, mẹ đã hỏi đạo sĩ rồi , 20 tờ, dư dả! Chắc chắn là con chết không đổi tính, học thói hư tật xấu dưới đó, mới tiêu nhiều tiền đến vậy !”
Giọng mẹ như một lưỡi dao sắc, đâm nát chút cảm động vừa nảy sinh trong tôi .
“Con nghĩ mẹ đốt tiền là để con hưởng thụ sao ? Mẹ nói cho con biết, mẹ đốt tiền mỗi ngày là để con lúc nào cũng nhớ rằng mẹ con vẫn đang ở trên này quản con! Con chết rồi cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay mẹ!”