Chương 5 - Tiên Nghịch Vương Lâm
Chương 6: Hành Trình Cô Độc
Vương Lâm rời khỏi Hư Thiên Cốc với sự quyết tâm ngày càng lớn trong lòng. Sức mạnh mà hắn đạt được từ Thiên Nguyên Bí Thuật đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn, nhưng hắn hiểu rõ rằng kẻ thù trước mắt không hề dễ dàng bị đánh bại. Đằng Gia — gia tộc đã sát hại gia đình hắn và cướp đi tất cả — vẫn là mục tiêu chính của hắn. Tuy nhiên, với sức mạnh mới, hắn tin rằng thời khắc báo thù đã đến gần.
Trên đường hành tẩu, Vương Lâm dần khám phá ra những khả năng mới mà Thiên Nguyên Bí Thuật mang lại. Hắn không chỉ có thể điều khiển linh khí và thiên địa theo ý muốn mà còn cảm nhận được mọi sự biến động nhỏ nhất trong không gian xung quanh. Nhưng cùng với sự tăng cường quyền năng đó, cảm giác trống rỗng bên trong hắn ngày càng lớn.
Vương Lâm không còn cảm nhận được những tình cảm sâu sắc như trước. Niềm vui, sự phấn khích, và thậm chí cả lòng căm hận cũng trở nên mờ nhạt, như thể hắn chỉ đang làm theo một chuỗi hành động mà bản thân hắn đã đặt ra từ trước. Trong tâm hồn hắn, chỉ còn lại một khoảng trống vô tận, chỉ có sự quyết tâm báo thù là giữ hắn đi tiếp.
Cuộc Chạm Trán Với Đằng Gia
Sau nhiều ngày hành trình không nghỉ, Vương Lâm cuối cùng cũng đến được lãnh thổ của Đằng Gia. Đây là một gia tộc lớn mạnh, với nhiều thế lực trong giới tu tiên, nhưng đối với Vương Lâm lúc này, họ chỉ như những con cờ chờ bị hắn tiêu diệt. Sức mạnh Thiên Nguyên Bí Thuật đã nâng cấp hắn lên một cảnh giới hoàn toàn mới, không còn ai trong gia tộc này đủ khả năng ngăn cản hắn.
Khi bước chân vào khu vực của Đằng Gia, Vương Lâm cảm nhận được một sự xáo động nhẹ trong linh khí xung quanh. Những lá cờ bảo vệ ẩn giấu trong không gian không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn. Một loạt pháp trận được kích hoạt khi hắn vừa chạm vào phạm vi của gia tộc, nhưng với một cú vẫy tay nhẹ, Vương Lâm phá hủy tất cả chúng, khiến các trận pháp bảo vệ tan biến như cát bụi trước gió.
"Đằng Hoá Nguyên!" Vương Lâm hét lên, tiếng vang của hắn rung chuyển khắp khu vực Đằng Gia.
Tiếng hét của Vương Lâm kéo theo sự xáo động lớn. Từ trong các tòa điện phía xa, các tu sĩ của Đằng Gia nhanh chóng xuất hiện, bao quanh hắn từ mọi phía. Đám tu sĩ này bao gồm nhiều người có tu vi cao thâm, nhưng khi đối diện với khí thế hùng mạnh của Vương Lâm, tất cả đều cảm nhận được sự sợ hãi.
Một tu sĩ cao niên trong gia tộc, người đứng đầu cánh tay chiến đấu của Đằng Gia, bước ra phía trước. Lão già này chính là một trong những kẻ từng tham gia vào vụ thảm sát gia đình Vương Lâm năm xưa.
"Ngươi là ai, dám đến đây làm loạn?" Lão già gầm lên, nhưng trong giọng nói không giấu được sự run rẩy.
Vương Lâm không đáp, đôi mắt hắn chỉ lạnh lẽo nhìn thẳng vào lão. "Ngươi sẽ phải trả giá vì những gì đã làm."
Lão già ngỡ ngàng, nhưng trước khi kịp phản ứng, Vương Lâm đã tung ra một chưởng. Luồng linh khí mạnh mẽ đánh tan hàng phòng thủ của lão, khiến cơ thể lão vỡ tan thành tro bụi chỉ trong chớp mắt. Những tu sĩ khác xung quanh cũng không thoát khỏi số phận tương tự, khi Vương Lâm di chuyển nhanh như chớp, từng đòn đánh chính xác và tàn nhẫn, không để lại một ai sống sót.
Đằng Hoá Nguyên Xuất Hiện
Khi những kẻ canh gác cuối cùng ngã xuống, một bóng hình cao lớn từ từ bước ra từ điện chính của Đằng Gia. Đây chính là Đằng Hoá Nguyên, gia chủ của Đằng Gia, kẻ đã đứng sau toàn bộ âm mưu thảm sát gia đình Vương Lâm. Hắn bước ra với khí thế cường đại, mang theo một vẻ tự tin, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy Vương Lâm.
"Ngươi là ai, dám đến Đằng Gia khiêu chiến?" Đằng Hoá Nguyên hỏi, đôi mắt đầy sát khí.
“Cuối cùng, ngươi cũng đến,” Đằng Hoá Nguyên cất giọng, một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên môi. “Ngươi có biết rằng, nhiều người trước ngươi đã thất bại hay không?”
Vương Lâm hít sâu, cảm nhận trái tim mình đập mạnh. “Hôm nay sẽ không giống như những lần trước. Ta sẽ không lùi bước,” anh tuyên bố, sự kiên định trong giọng nói.
Trận chiến bắt đầu. Vương Lâm lao về phía trước, mỗi bước đi đều mang theo quyết tâm mạnh mẽ. Đằng Hoá Nguyên phản công ngay lập tức, sử dụng sức mạnh ma thuật của mình để tạo ra những cơn gió mạnh mẽ, cuốn bay mọi thứ xung quanh. Vương Lâm phải nhanh chóng né tránh, đôi chân anh di chuyển nhịp nhàng như một điệu nhảy, tinh tế và mạnh mẽ.
“Mọi người đã thất bại vì họ không có đủ sức mạnh!” Đằng Hoá Nguyên cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn bị chặn lại khi Vương Lâm kịp thời tung ra một đòn tấn công.
“Ta sẽ không thất bại!” Vương Lâm gầm lên, tiếp tục dồn sức vào những đòn đánh mạnh mẽ. Đằng Hoá Nguyên bị đẩy lùi, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại thế chủ động.
Trận chiến kéo dài, sức lực của Vương Lâm dần cạn kiệt. Nhưng hình ảnh những người dân khốn khổ cứ hiện lên trong tâm trí anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh. Cuối cùng, trong một khoảnh khắc quyết định, Vương Lâm nhận ra cơ hội. Hắn đang lơ là sau một cú né tránh, và Vương Lâm không để lỡ thời cơ.
“Tận thế của ngươi đến rồi!” Vương Lâm gào lên, thanh kiếm của anh lóe lên dưới ánh trăng, đâm thẳng về phía Đằng Hoá Nguyên.
Cú đâm chính xác và mạnh mẽ, khiến Đằng Hoá Nguyên không kịp trở tay. Hắn gục ngã, ánh mắt hoảng loạn, sức mạnh ma thuật trong hắn tan biến, trả lại sự bình yên cho vùng đất.
Khi Đằng Hoá Nguyên ngã xuống, Vương Lâm cảm nhận được sự nhẹ nhõm tràn ngập. Dân làng từ khắp nơi chạy đến, ánh mắt họ đầy niềm vui và hy vọng. Họ ôm chầm lấy Vương Lâm, cảm ơn anh vì đã giải thoát họ khỏi ách thống trị.
“Ta không làm điều này một mình,” Vương Lâm nói, nụ cười tươi sáng trên môi. “Tất cả chúng ta đã cùng nhau chiến đấu.”
Nhưng trong lòng Vương Lâm, anh biết rằng cuộc hành trình chưa kết thúc. Còn nhiều thử thách phía trước, và anh phải chuẩn bị cho những điều sắp tới. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy nụ cười của những người dân, anh cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết và hy vọng.
Ánh mặt trời ló rạng phía chân trời, mang theo lời hứa về một tương lai tươi sáng hơn. Vương Lâm đứng vững trên đỉnh núi, trái tim tràn đầy sức mạnh và ý chí. Anh không chỉ là một chiến binh; anh là người bảo vệ của vùng đất này.