Chương 6 - Tiền Hưu Trôi Về Đâu
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Em dâu khoanh tay, giọng châm chọc:
“Người ta làm mẹ chồng thì tìm mọi cách giúp con trai con dâu. Còn tôi thì sao? Không những chẳng nhận được đồng nào, mà còn bị đề phòng như ăn trộm.”
“Vừa cưới xong là mẹ đã đưa hết tiền hưu cho con gái giữ, sợ tôi dính vào một đồng.”
“Giờ thì hay rồi, bị chính con gái ruột nuốt sạch tiền. Bọn tôi muốn giúp mẹ làm rõ tiền đi đâu, mẹ còn không vui, đúng là không biết người tốt xấu!”
Phòng livestream nổ tung với vô số bình luận, toàn là chửi mẹ tôi thiên vị và ủng hộ em tôi làm cho ra lẽ.
Thấy có đông người đứng về phía mình, em tôi càng được nước lấn tới.
Khuyên không nổi em tôi, mẹ lại quay sang tôi.
Bà nắm lấy tay tôi, dịu giọng nói:
“Tiểu Nhiễm, mẹ không muốn thấy tình cảm chị em các con bị rạn nứt thế này.”
“Chuyện này mỗi bên nhường một chút được không? Đừng tra nữa.”
“Con đưa ra mười triệu, coi như số tiền hưu mẹ tích góp được mấy năm nay.”
“Coi như chuyện này bỏ qua được không con?”
Tôi còn chưa kịp mở lời thì Em dâu đã vội vàng lên tiếng bác bỏ:
“Không được! Mẹ mỗi tháng nhận sáu triệu tiền hưu, từ sau khi cưới tới giờ ở cùng với tụi con, đâu có tiêu xài gì nhiều?”
“Ba năm nay tích góp, chắc chắn không chỉ có mười triệu!”
Em tôi cũng gật đầu tiếp lời:
“Đúng vậy.”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Hôm nay nhất định phải làm rõ chuyện này.”
Tôi cũng gật đầu đồng tình:
“Nếu tôi từng động vào một đồng nào, tôi sẽ trả lại gấp đôi.”
“Nhưng nếu tôi không tiêu một xu, thì hai người tính sao?”
Em dâu ngẩng đầu lên, liếc tôi đầy khinh thường, giọng điệu hờ hững:
“Vậy thì xin lỗi chị, bồi thường chị, được chưa?”
Giọng nói nhẹ như không, nghe là biết chẳng hề coi trọng lời mình nói.
Trong lòng bọn họ, từ lâu đã chắc chắn rằng tôi chính là người nuốt tiền.
Cho nên lời hứa kia, với họ, chẳng qua chỉ là nói cho có.
6
Tôi cũng chẳng còn kiên nhẫn mà đôi co với họ nữa, liền mở luôn lịch sử tiêu dùng của thẻ liên kết người thân.
Em tôi và Em dâu lập tức rướn cổ tới xem như sợ lỡ mất điều gì.
Khi con số tổng chi tiêu hiện lên, vẻ mặt cả hai lập tức đông cứng lại.
Em dâu tôi sững người vài giây, sau đó hét lên:
“Tổng cộng bốn trăm triệu? Sao có thể như vậy được?”
Chị ta nhíu mày trừng tôi:
“Hướng Nhiễm, giả mạo hóa đơn thì chẳng còn gì để nói đâu đấy.”
“Tiền hưu của mẹ mỗi tháng chỉ có sáu triệu, cho dù không tiêu một xu, ba năm nhiều nhất cũng chỉ hơn hai trăm triệu.”
“Phần dư ra cả trăm triệu này chẳng lẽ là chị tự bỏ vào à?”
Chị ta nói đúng – số tiền đó, đúng là tôi tự bỏ ra bù vào.
Em tôi cũng cau chặt mày nhìn tôi:
“Đã giả mạo thì cũng làm cho giống một chút chứ, dám làm ra hóa đơn tới hơn bốn trăm triệu?”
Phòng livestream lại nổ tung một lần nữa.
【Hóa đơn này nhìn giả quá rồi.】
【Đến giả cũng không có tâm, nhìn phát biết ngay.】
【Vậy thì còn kiểm tra cái gì nữa, tiền chắc chắn là bị cô ta nuốt rồi.】
Tôi cười khẩy:
“Mỗi khoản trên hóa đơn đều là chi tiêu thật, tôi không có bản lĩnh gì để làm giả cả.”
Nhưng em tôi và Em dâu rõ ràng chẳng tin nổi một chữ.
Em tôi hừ lạnh:
“Đến nước này rồi mà còn cứng miệng.”
“Vậy chị nói đi, hơn bốn trăm triệu đó tiêu vào đâu? Mẹ mà có xài hết tiền mỗi tháng thì cũng đâu ra được số đó.”