Chương 8 - Tiền của ai sẽ thuộc về ai

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cố Lâm lao đến sát tấm kính ngăn: “Tô Nhiên! Cô đừng quá đáng! Tôi sớm muộn gì cũng…”

“Sớm muộn gì cũng sao?” Tôi cắt ngang, “Hắt sơn lần nữa? Lại vào trại thêm mười lăm ngày nữa?”

“Cố Lâm cô cũng ngoài ba mươi rồi, nên học cách trưởng thành.”

“Em trai cô tiêu tan sự nghiệp, mẹ cô nằm viện, ba cô phải chạy vạy vay mượn khắp nơi.”

“Mọi chuyện đến nước này, trong lòng cô thật sự không rõ ai là người gây ra sao?”

Cô ta cắn môi, im lặng.

“Tôi đã bán căn hộ đó, được sáu triệu.” Tôi tiếp tục, “Lấy ra một triệu, đứng tên em trai cô quyên góp từ thiện.”

“Phần còn lại, tôi chưa đụng đến, đang để riêng trong một tài khoản.”

Ánh mắt Cố Lâm lóe lên một tia ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.

“Số tiền đó, tôi sẽ không đưa cô, cũng không đưa cho Cố Ngôn.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.

“Nhưng tôi có thể nói thế này — nếu một ngày nào đó, cô dùng chính đôi tay mình kiếm

được đồng tiền sạch sẽ, sống cuộc đời đàng hoàng, không còn tính toán chiếm đoạt của ai,

thì tôi có thể xem xét cho cô mượn số tiền đó, không tính lãi, làm vốn khởi nghiệp.”

“Giả nhân giả nghĩa!” Cô ta quay mặt đi.

“Tùy cô nghĩ.” Tôi đứng dậy. “Con đường là do tự mình chọn. Muốn tiếp tục sống trong oán hận, hay đứng dậy làm lại từ đầu, là do cô.”

Giang Thần đang chờ trong xe ngoài cổng. Anh hạ kính xe xuống: “Nói chuyện sao rồi?”

“Hạt giống đã gieo.” Tôi cài dây an toàn. “Nó có nảy mầm hay không, còn tùy vào cô ta.”

Ba tháng sau, văn phòng tôi tổ chức buổi hội thảo công khai đầu tiên với chủ đề “Bảo vệ tài sản của phụ nữ”.

Một người phụ nữ đội mũ, đeo khẩu trang giơ tay hỏi, giọng rất quen:

“Cô Tô, nếu bên nam đã tẩu tán tài sản và tiêu hết, không thể thu hồi, thì bên nữ phải làm sao?”

Tôi nhìn cô ấy kỹ hơn một chút rồi trả lời:

“Đầu tiên, cần thu thập chứng cứ chứng minh hành vi và số tiền đã bị chuyển nhượng.”

“Tiếp theo, trong quá trình ly hôn có thể yêu cầu phân chia tài sản ít hơn hoặc không chia cho bên vi phạm.”

“Cuối cùng — và cũng là quan trọng nhất — là biến bài học này thành chất dinh dưỡng để trưởng thành.”

Cô ấy cúi đầu, ghi chép rất nhanh.

Kết thúc hội thảo, tôi đang ký tên thì cô ấy lại bước tới, gỡ khẩu trang xuống.

Là Cố Lâm.

Cô ta gầy đi rất nhiều, mặc bộ đồ công sở đơn giản, tay cầm sổ ghi chép.

“Cô nói hay lắm.” Cô ta nói, giọng có chút ngượng ngập. “Tôi… tôi tìm được việc rồi, làm hành chính ở một công ty nhỏ.”

Tôi hơi bất ngờ, khẽ gật đầu: “Chúc mừng.”

“Số tiền đó… lời cô nói khi trước, còn giữ lời không?” Cô ta hỏi nhanh, mặt hơi đỏ.

“Còn.” Tôi nhìn thẳng cô ta.

“Nhưng với điều kiện là: cô thực sự tự đứng vững bằng năng lực, và có kế hoạch rõ ràng.”

“Ví dụ như, cô muốn làm gì?”

Cô ta hít sâu: “Tôi muốn học kế toán, thi lấy chứng chỉ.”

Tôi rút một tấm danh thiếp cá nhân từ hộp, đưa cho cô ta:

“Khi nào cô thi xong môn đầu tiên, mang bảng điểm và bản kế hoạch đến tìm tôi.”

Nửa năm sau, tôi nhận được điện thoại từ ba của Cố Ngôn.

Mẹ Cố đã ổn định, xuất viện về nhà dưỡng bệnh.

Giọng ông đã nhẹ nhõm hơn nhiều:

“Cố Ngôn… đi miền Nam rồi, nói là có bạn giới thiệu làm kinh doanh.”

“Còn Cố Lâm đăng ký học lớp buổi tối, tối nào cũng đi học, về nhà còn ôn bài đến khuya.”

“Tốt rồi.” Tôi nói.

“Tô Nhiên…” – ông ngập ngừng – “Chuyện trước kia… chú xin lỗi. Cũng cảm ơn cháu… vì đã không ép nhà chú đến đường cùng.”

Tôi cúp máy, đứng lặng trước cửa kính sát đất.

Điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn WeChat từ Giang Thần:

“Cố Lâm vừa liên hệ tôi, hỏi về hợp đồng vay vốn.”

“Cô ấy thi đậu hai môn kế toán rồi, muốn đăng ký lớp thực hành nâng cao, học phí hơi cao.”

Tôi trả lời: “Làm hợp đồng theo đúng thỏa thuận ban đầu.”

“Các điều khoản ghi rõ ràng. Thời hạn trả có thể linh hoạt, nhưng nhớ thêm mục yêu cầu báo cáo định kỳ quá trình học tập và công việc.”

“Hiểu rồi. Cô đúng là… miệng thì sắc, lòng thì mềm.”

“Không hẳn.” Tôi gõ chữ: “Chỉ là cho cô ta một cơ hội. Còn bước ra được không, là tùy vào cô ta.”

Ba năm sau, nền tảng của tôi gọi vốn thành công vòng mới, định giá tăng gấp nhiều lần.

Tiệc mừng, tôi uống chút rượu.

Đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn đêm rực rỡ của thành phố.

Từng có lúc, tôi nghĩ hôn nhân là cả cuộc đời mình, rằng người đó là bầu trời của tôi.

Nhưng đến khi trời sụp, tôi mới nhận ra — chính tôi mới là người có thể dựng lại cả bầu trời của mình.

Điện thoại sáng lên. Là một tin nhắn từ số lạ:“Thấy tin về cô rồi. Chúc mừng. Chân thành chúc cô tiền đồ rộng mở.”

Tôi không trả lời.

Chỉ lặng lẽ xóa tin nhắn đó đi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)