Chương 8 - Tiền Bảo Hiểm Của Mẹ
10
Thấy mình trở thành cái gai trong mắt mọi người, mẹ tôi cùng anh tôi cũng không dám làm loạn thêm, lặng lẽ chui rúc bỏ đi.
Qua livestream, tôi mới biết được toàn bộ sự thật.
Buổi tối, tôi gửi tin nhắn cảm ơn bạn thân:
“Nếu không có cậu, lần này chồng tớ chắc chắn đã bị tổng bộ truy cứu rồi. Cảm ơn cậu, đợi tớ về sẽ mời cậu một bữa!”
Bạn thân trả lời:
“Khách sáo gì chứ, tớ vốn đã chẳng ưa gì mẹ cậu với anh cậu. Còn muốn bôi nhọ cậu nữa à, nằm mơ đi!”
Để xoay đủ 1,8 triệu, anh tôi đành bán căn nhà mẹ mua cho anh ta.
Cộng thêm toàn bộ tiền tiết kiệm, miễn cưỡng mới lấp được cái hố này.
Cháu trai bị trường quý tộc đuổi học, phải trở lại trường công bình thường.
Vì vụ livestream, anh tôi bị gắn mác “đỉa hút máu”, khách hàng ai cũng biết, lần lượt từ chối hợp tác.
Hai tháng trời anh không ký nổi một hợp đồng, cuối cùng bị công ty sa thải.
Chị dâu thấy anh thất nghiệp, oán trách đủ điều. Một tháng chỉ dựa vào hơn năm nghìn tiền lương của chị ta, vừa thuê nhà vừa sinh hoạt, vô cùng chật vật.
Anh tôi lại tìm đến mẹ, bóng gió hỏi còn tiền tiết kiệm không, muốn bà lấy ra bù đắp chi tiêu.
Mẹ tôi chỉ còn năm vạn dành làm tiền lo hậu sự, cũng bị anh vét sạch.
Anh ta nói sẽ dùng năm vạn đó để “lật kèo”, kết quả thua sạch, còn ôm thêm khoản nợ vay online.
Tin nhắn đòi nợ gửi đến tận điện thoại chị dâu, chị ta mới biết anh tôi đã vay đến ba trăm nghìn.
Quá phẫn nộ, chị ta ly hôn, bỏ mặc con cho mẹ tôi.
Anh tôi bị bức ép đến đường cùng, nhảy lầu tự tử.
Mẹ tôi, tóc bạc tiễn con đầu bạc, suýt chút cũng theo cùng.
Nhưng nhìn thấy đứa cháu, nghĩ còn một mầm sống, bà lại gắng gượng, đi xin rửa bát thuê ở nhà hàng.
Một tháng chỉ được hơn hai nghìn, vất vả sớm hôm, chẳng có thời gian lo chuyện học hành của cháu.
Cháu trai học lực đội sổ, mê chơi điện thoại, mới tí tuổi mà đã cận hơn sáu trăm độ.
Một lần, mẹ tôi mang cơm thừa ở nhà hàng về cho nó, kết quả bị nó lật cả bàn ăn:
“Ngày nào cũng bắt cháu ăn đồ thừa này thì sống làm gì!”
“Bà xem bà vô dụng thế nào, cháu muốn ăn KFC mà bà cũng không mua nổi. Bao nhiêu lần rồi, sao cứ phải chờ? Người khác thì không phải chờ, chỉ có cháu thôi à? Bà keo kiệt, chắc chắn giấu tiền, mau đưa đây!”
Nói rồi, nó còn nhào đến lục túi mẹ.
Khoảnh khắc ấy, bà chợt nhớ lại ngày xuất viện, tôi đưa bà về, thằng bé cũng nhào đến lục túi tôi tìm đồ ăn vặt.
Giờ bà mới hối hận, hối hận vì lúc ấy không ngăn cản nó, không dạy nó đâu là sai!
Không lục được tiền, nó chỉ tay vào mũi bà mắng:
“Đồ nghèo rớt!”
Rồi sập cửa bỏ đi.
Mẹ tôi tức đến huyết áp tăng vọt, trước mắt tối sầm, ngã lăn xuống đất.
Bà vốn có bệnh tiểu đường, huyết áp cao, lại để tiết kiệm nên thuốc cũng chẳng dám uống.
Lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngực như bị đè nặng, không thở nổi.
Bà cố gắng muốn với lấy chiếc điện thoại trên đất, nhưng thế nào cũng không chạm tới.
Sáng hôm sau, bạn thân gọi cho tôi, mở miệng câu đầu tiên:
“Mẹ cậu chết rồi!”
“Cháu cậu thành trẻ mồ côi, cậu có muốn nhận nuôi không?”
Tôi sững lại một lúc, rồi lắc đầu:
“Nó có thể tìm mẹ nó, không thì vào trại trẻ mồ côi. Không liên quan gì tới tôi cả.”
Tôi xin nghỉ phép về Hải Thành lo tang lễ cho mẹ.
Bà đưa tôi đến với cuộc đời, tôi tiễn bà đi, thế là đủ.
Từ nay về sau, tôi sẽ cùng chồng và con gái, sống thật tốt cuộc đời của riêng mình.
【Toàn văn hoàn】