Chương 4 - Tiệm Cầm Đồ Số 0 và Tình Yêu Được Cầm Cố
4
Ngồi ghế phụ, mặt tôi u ám, lần đầu tiên cảm thấy… chọn anh ta làm vị hôn phu là một sai lầm.
Nếu kết hôn, chẳng phải tôi sẽ thường xuyên phải chứng kiến mấy “vở kịch” lố bịch thế này sao?
Tại khoa da liễu, Thẩm Vãn Khê được đưa vào phòng khám.
Thịnh Trì Tu đứng bên ngoài, cười như trêu:
“Minh Thư Nhiễm, em yêu tôi đến mức sẵn sàng hại người à?”
Tôi khoanh tay, chẳng buồn che giấu sự chán chường:
“Nếu tôi có thời gian, thì trước đây mấy cô nhắn tin khiêu khích tôi, hay những người từng qua lại với anh, chắc đã bị tôi trả đũa hết rồi.”
Thịnh Trì Tu nheo mắt nhìn tôi.
Người phụ nữ trước mặt anh đầy vẻ chán chường, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chút đau buồn hay hụt hẫng.
Ánh mắt anh trầm xuống, khóe môi lại nhếch lên thành nụ cười như trêu chọc:
“Phải, giữ được hôn ước này, đều nhờ sự bao dung và… tình yêu của em.”
Toàn thân tôi khựng lại.
Đúng là tôi đã không còn yêu Thịnh Trì Tu nữa.
Nhưng khi nghe anh dễ dàng nói ra những chuyện từng khiến tôi đau đến nghẹt thở, tôi vẫn thấy tim mình thít chặt.
— Thì ra, anh biết rất rõ ngày xưa tôi yêu anh đến mức nào.
Chỉ là… anh chưa từng để tâm.
Tôi im lặng, không nói gì.
Cửa phòng khám mở ra, Thịnh Trì Tu buông một câu cảnh cáo:
“Mấy chuyện khác tôi không quan tâm, nhưng sau này đừng động vào Thẩm Vãn Khê nữa.”
Sáng hôm sau, khi ngồi ở bàn làm việc, tôi vô tình liếc thấy tin hot search:
【Tiểu hoa đán Thẩm Vãn Khê gặp sự cố khi chụp quảng cáo, bạn trai tận tình chăm sóc!】
Chẳng mấy chốc, tin này đã leo lên top 10, kéo theo việc thân phận của Thịnh Trì Tu suýt bị khui ra.
Tôi đặt điện thoại xuống, day day thái dương đang nhức nhối.
Vừa liên lạc xong với phòng PR, một vị khách không mời mà tới đã mở cửa bước vào.
Minh Tư Kính — em trai cùng cha khác mẹ, con riêng của cha tôi.
Hắn ném xấp tài liệu lên bàn tôi không chút khách khí:
“Minh tổng, phiền chị ký.”
Từ nhỏ tôi đã học được cách nhẫn nhịn.
Tôi bình thản nhặt lên, đọc kỹ từng trang, xác nhận không vấn đề gì mới ký tên.
“Khí độ thật đáng nể.” Hắn giật lại tài liệu, giọng đầy khiêu khích.
“Tiếc là ngay cả đàn ông còn giữ không nổi, nói gì đến công ty…”
Cửa lại bật mở, giọng đàn ông trầm thấp vang lên:
“Khí thế gớm nhỉ? Tôi còn chưa chết đâu.”
Tôi ngẩng lên, thấy Thịnh Trì Tu sải bước vào.
Minh Tư Kính lập tức câm lặng, lủi thủi rời đi.
Cơn bực trong lòng tôi vơi đi đôi chút, liền hỏi:
“Thịnh tổng giá lâm có chuyện gì sao?”
“Giúp em đuổi một con sâu bọ, ngay cả câu cảm ơn cũng không có à?”
Anh nhướng mày, đặt hộp đồ trên bàn tôi:
“Tiệc trang sức tối nay, tôi chọn cho em một bộ váy.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Từ trước tới nay, chúng tôi luôn đi dự tiệc riêng rẽ, chưa bao giờ có chuyện phối váy áo.
Tôi mở hộp ra, là một chiếc đầm dài cao cấp màu tím đậm — không phải màu tôi thích.
Nhưng tôi vẫn lễ phép:
“Cảm ơn.”
Thịnh Trì Tu bỗng vươn tay, khẽ gạt lọn tóc rơi bên má tôi, ánh mắt ôn nhu đến mức dễ khiến người khác lầm tưởng:
“Nhất định phải mặc bộ này, trang điểm thật đẹp.”
Tôi cúi mắt, gật đầu:
“Biết rồi.”
Tối hôm đó, tại buổi tiệc trang sức.
Phòng tiệc sáng rực, ngập tràn tiếng chúc rượu và mùi xa hoa.
Tôi đến trước, đang trò chuyện cùng vài người thì cửa ra vào vang lên tiếng ồn ào.
Ngoảnh nhìn, tôi thấy Thịnh Trì Tu bước vào cùng Thẩm Vãn Khê.
Cô ta mặc… đúng chiếc váy tím mà sáng nay anh gửi cho tôi.
Kiểu váy đuôi cá tôn đường cong, tôn làn da trắng, phối với bộ vest tím than của anh ta — trông như một cặp trời sinh.
Người đối diện tôi liếc sang với ánh mắt đầy thương hại, rồi nhanh chóng cáo lui.
Vô số đèn flash chớp liên hồi, bắt trọn khoảnh khắc Thịnh Trì Tu dắt Thẩm Vãn Khê tiến lại gần tôi.
Có người đã quay clip đăng thẳng lên Weibo:
#ThịnhTrìTuDẫnTiểuTamĐiTiệc – GiẫmLênMặtVịHônThêMinhThưNhiễm#
#TiểuHoaĐánHớpHồnCôngTửĐàoHoa#
Tôi chỉ đứng yên, nhìn bọn họ từng bước tiến lại, từng bước giẫm nát thể diện của vị hôn thê này.
Cuối cùng, hai người dừng trước mặt tôi.
Thẩm Vãn Khê với giọng điệu yếu ớt, rụt rè:
“Cô Minh, không ngờ cô cũng ở đây… Trì Tu mời tôi làm bạn đồng hành, nên tôi mới đến…”
Sắc mặt tôi vẫn bình thản.
Tôi không mặc “bộ váy giống hệt Thẩm Vãn Khê” mà anh đưa, mà chọn sẵn từ trước một chiếc đầm lụa trắng dài, cổ yếm, khí chất lạnh nhạt, thanh thoát.
Thịnh Trì Tu liếc nhìn tôi, chẳng hề tỏ ra chột dạ mà còn hỏi thẳng:
“Không bảo em mặc bộ kia à? Sao lại không mặc?”
Tôi muốn mặc gì, đến lượt anh ta quản sao?
Tôi nén cơn bực, vừa khó hiểu vừa giữ phép tắc:
“Xin hỏi Thịnh tổng làm vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Tôi mơ hồ đoán được — anh muốn vì “sự cố dị ứng” lần trước mà lấy lại thể diện cho Thẩm Vãn Khê.
Nhưng ý nghĩ này quá ấu trĩ, tôi thật sự không muốn nghĩ xấu vị hôn phu của mình như thế.