Chương 1 - Tiệm Cầm Đồ Số 0 và Tình Yêu Được Cầm Cố

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Người ta đồn rằng trên đời này tồn tại một tiệm cầm đồ đặc biệt — nơi có thể nhận cầm bất cứ thứ gì.

“Bất kể bạn có mong muốn gì, chỉ cần tìm được Tiệm Cầm Đồ Số 0, bạn sẽ toại nguyện.”

Những người từng nghe qua đều cho rằng đó chỉ là một câu chuyện đô thị hư cấu.

Chỉ có tôi biết… nó là thật.

Bởi vì tôi từng bước vào nơi ấy.

Cũng bởi vì… tôi đã thành công cầm cố tình yêu dành cho vị hôn phu Thịnh Trì Tu.

Ngày 28 tháng 7 năm 2025, một buổi tối thứ Hai tưởng chừng bình thường.

Sau giờ tan làm, tôi bước vào Tiệm Cầm Đồ Số 0 trong truyền thuyết, và đem cầm cố tình yêu của mình dành cho Thịnh Trì Tu.

Bước vào, tôi cứ ngỡ mình đang ở một quầy giao dịch ngân hàng.

Tường trắng tinh, quầy gỗ trầm sang trọng giống hệt khu VIP của ngân hàng, phía sau là nhân viên mặc đồng phục, mỉm cười chuyên nghiệp.

Ngay cả bản hợp đồng đưa đến tay tôi cũng là giấy trắng chữ đen, font chữ Tống thể, cỡ nhỏ, tiêu đề in rõ: “Hợp đồng Cầm Cố – Tiệm Cầm Đồ Số 0”.

Hiện đại, tiêu chuẩn hóa, bài bản như bất cứ giao dịch tài chính nào.

Tôi cũng vì thế mà giống như bao lần ký hợp đồng trước đây — nghiêm túc ký tên mình.

10 giờ 41 tối, tôi trở về căn nhà chung với Thịnh Trì Tu.

Từ bếp vang lên tiếng va chạm của chảo và xẻng.

Bước vào, tôi ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ xa lạ đang bận rộn nấu nướng.

Chiếc sơ mi của Thịnh Trì Tu trên người cô ta rộng thùng thình, để lộ dấu vết đỏ mờ ám nơi cổ.

Những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt thế này, anh ta không phải chưa từng làm.

Nhưng để một người đàn bà đường hoàng xuất hiện ngay trong căn bếp nhà mình — đây là lần đầu.

Điều bất ngờ nhất là… tôi không thấy đau đớn như trước.

Như thể… tôi thật sự đã đem tình yêu dành cho anh ta cầm cố rồi vậy.

Đang mải suy nghĩ, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Quay lại, tôi thấy Thịnh Trì Tu với dáng vẻ cũng chẳng chỉnh tề hơn.

Anh tùy tiện khoác một chiếc áo choàng tắm, để lộ những đường cơ bắp mơ hồ, gương mặt tuấn mỹ sâu sắc, đôi mắt và hàng mày vương chút phong lưu bất cần.

Anh ta, quả thật có đủ “tư cách” để phóng túng như thế.

Nhìn thấy tôi, anh không hề tỏ ra bất ngờ.

“Em về rồi à.”

Người phụ nữ trong bếp lúc này mới giật mình nhận ra sự có mặt của tôi.

Cô ta cúi gằm mặt, lí nhí:

“Cô Minh…”

Tôi đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc.

Thịnh Trì Tu thì mỉm cười, bước đến ôm vai người phụ nữ kia, thản nhiên giới thiệu với tôi:

“Làm quen đi, đây là Thẩm Vãn Khê.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ lại lần đầu tiên bắt gặp Thịnh Trì Tu hẹn hò với phụ nữ khác — ba năm trước.

Khi ấy, chúng tôi mới đính hôn được một tháng.

Tôi khóc đầy nước mắt, hỏi anh tại sao lại phản bội, còn anh thì cả ánh mắt lẫn khóe môi đều chất đầy sự khó chịu.

Anh nói:

“Nếu chịu không nổi thì hủy hôn đi. Nhà họ Thịnh thừa đối tác làm ăn, tôi cũng chẳng cần một vị hôn thê trói buộc tự do của mình!”

Hồi đó tôi thật sự quá ngốc.

Tưởng rằng đó chỉ là sự phản kháng vì không hài lòng với hôn ước, nên tôi đã nhẫn nhịn, thậm chí còn yêu anh nhiều hơn.

Nhưng rồi, hết người phụ nữ này đến người khác xuất hiện, tôi mới hiểu — đó vốn dĩ là bản chất của Thịnh Trì Tu.

Anh không yêu tôi, nên chưa từng bận tâm đến cảm xúc của tôi.

Đến hôm nay, anh thậm chí còn ngang nhiên đưa người về nhà.

Tôi hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Vãn Khê, khẽ gật đầu, lịch sự nhắc nhở:

“Cô Thẩm, muộn rồi đấy.”

Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, sau đó mới lưu luyến liếc Thịnh Trì Tu một cái rồi nói:

“Em đi ngay đây.”

Khi vòng tay trống rỗng, Thịnh Trì Tu khẽ cau mày, nhưng cũng không giữ lại, để mặc cô ta rời đi.

Thế nhưng, mới đi được nửa chừng, Thẩm Vãn Khê đột nhiên quay đầu nói với tôi:

“Cô Minh, phiền cô làm nốt bữa khuya nhé. Tối nay Trì Tu chưa ăn gì, để bụng đói lại đau dạ dày thì khổ.”

Tôi hơi sững lại.

Thịnh Trì Tu bị bệnh dạ dày, nên suốt ba năm sống chung, mỗi khi anh về muộn, tôi đều đích thân nấu canh cho anh.

Vậy mà giờ, khi nghe cô ta nhắc, tôi bỗng… có chút hối hận vì đã mời cô ta đi ngay.

Ít nhất… cũng nên nấu xong nồi canh đã.

Cánh cửa mở rồi khép lại, căn nhà lại trở về tĩnh lặng.

Thịnh Trì Tu bước tới, khóe môi cong lên đầy trêu chọc:

“Tưởng em nghĩ thông rồi, tối nay không về nữa. Dù sao thử cảm giác với người ngoài hôn ước, mùi vị cũng khác lắm.”

Hóa ra, đó là “lời giải thích” của anh cho tất cả những gì vừa xảy ra.

Trước khi đính hôn, bạn thân tôi từng nói một câu:

“Hôn nhân liên minh có hai tình huống tốt nhất: Một là chẳng ai yêu ai, mạnh ai nấy sống; hai là cả hai có duyên, rồi yêu nhau.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)