Chương 2 - Tịch Nguyệt

5
Vân Triệu làm ra vẻ đang chịu một nỗi nhục vô cùng to lớn.
Nàng ta nhẹ ôm tim, cắn môi dưới, thân thể có chút phát run, giống như phảng phất sau một khắc liền có thể ngã sấp xuống đất.
"Ta biết ngươi luôn luôn không thích ta. Thế nhưng không cần làm nhục ta như vậy đi!"
Vân Triệu lại một lần mất nước mắt, không giống với dáng vẻ kệch cỡm khi trước, lần này quả nhiên là bị đả thương lòng tự tôn, ánh mắt lộ ra đầy vẻ khuất nhục.
Ta cười khẽ: "Thánh chỉ phía trước, bây giờ thân phận của ngươi liền là cháu ngoại của Tiêu Ngọc, ta là phu nhân, gọi ta một tiếng mẫu thân, không phải chuyện bình thường sao?"
"Kia cũng là giả!"
Vân Triệu nhịn không được mà gào thét, không nửa phần yếu đuối, mà chỉ còn lại hận ý.
"Giả?"
Ta cụp mắt nhìn thánh chỉ trong tay, lại cố ý đảo qua Tiêu Ngọc, lại nhìn nha hoàn cùng sai vặt bên trong sảnh, có chút cao giọng:
"Ý ngươi là, ngươi muốn kháng chỉ đúng không?"
Thiên gia uy nghiêm.
Nhất là tân đế vừa đăng cơ, chính là lúc muốn dựng nên uy nghiêm. Nếu bất kính thánh chỉ, đó chính là bất mãn đối với tân đế, không khác nào mang họa cho toàn gia tộc.
Vân Triệu sắc mặt càng thêm khó coi, nói không lại ta. Ngược lại ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Ngọc, cực kỳ thống khổ yếu đuối: "Tiêu lang, mệnh của ta làm sao khổ như vậy."
Tiêu Ngọc kịp thời đem mỹ nhân bảo hộ ở trong ngực, nhẹ giọng an ủi:
"Triệu Nhi, ta sẽ che chở nàng."
Hắn mắt lộ vẻ đau lòng, nhẹ giọng an ủi Vân Triệu trong ngực. Ngược lại ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của ta, ít nhiều có chút trách cứ cùng bất mãn.
"Tịch Nguyệt, ngươi làm gì hùng hổ dọa người như thế?"
Nhìn xem Tiêu ngọc vì chính mình mà khiển trách ta, Vân thanh mai của hắn ra vẻ đắc ý, tựa ở trong ngực hắn, nhìn ta đầy khiêu khích.
"Ta hùng hổ dọa người?"
Ta không nhìn Vân Triệu, mà là giơ thánh chỉ, từng bước một tới gần Tiêu Ngọc, nhìn xem hai người ôm nhau thành một đống trước mặt, ngăn không được cười lạnh.
"Tiêu Ngọc, ngươi chẳng lẽ đã quên bây giờ ngươi cùng Vân Triệu thân phận gi? Cha cùng nữ nhi, bây giờ còn có thể ôm nhau thân mật như vậy? Nếu như lan truyền ra ngoài, những ngôn quan kia, cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Ai quản thật thật giả giả?
Chỉ nhìn, trên danh phận tôn ti vị tự mà thôi.
Chỉ có liên quan đến quan chức tiền đồ của hắn, Tiêu Ngọc mới có thể trở nên thanh tỉnh một chút. Giống như hiện tại, nghe ta nói xong, liền cấp tốc đẩy Vân Triệu trong ngực ra, lại ngược lại hướng phía bọn hạ nhân nhìn quanh.
"Bất quá là phụ thân an ủi nữ nhi, nào có nghiêm trọng như vậy?"
Bịt tai trộm chuông, ngược lại thật sự là là trắng trợn quá đi mất.
Trái lại Vân Triệu bị đẩy ra một bên, trong là mắt sỉ nhục cùng thụ thương, hốc mắt càng thêm đỏ, giống như là sau một khắc liền có thể quay người chạy đi.
Ta quay qua A Nại đưa mắt liếc ra ý qua một cái, nàng luôn luôn hiểu tâm ý của ta.
"Không còn sớm sủa, phu nhân muốn về phòng nghỉ ngơi. Vân Triệu tiểu thư bây giờ đã hưởng giáo dưỡng của phu nhân, sớm tối thỉnh an là ắt không thể thiếu. Cho nên, tranh thủ thời gian quỳ lạy đi."
A Nại vừa dứt lời, Vân Triệu liền mở to hai mắt nhìn.
"Tiêu...... Ngươi coi là thật, cũng cảm thấy ta hẳn là quỳ xuống hướng nàng thỉnh an?"
Vân Triệu trong mắt rưng rưng, đáng thương nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc.
Tiêu ngọc cũng ý đồ ở nói thêm gì, ta đung đưa thánh chỉ trong tay, hắn đầy ngập bất mãn cũng chỉ có thể như vậy mà nuốt xuống.
Không ai giúp nàng, dựa theo quy củ, nàng cũng chỉ có thể quỳ xuống đất, khuất nhục càng sâu, liền một câu đầy đủ, đều nói đến nghiến răng nghiến lợi.
"Nữ nhi...... Cho nữ nhi, thỉnh an mẫu thân!"
Ta cười.
Đưa tay tại đỉnh đầu nàng vỗ vỗ: "Nữ nhi ngoan, chớ quên sáng mai tiếp tục thỉnh an."
6
Nhưng hôm sau, Vân Triệu cũng không đến đây.
A Nại sai người đi tìm hiểu, liền nghe được tin tức, đêm qua sau khi ta rời đi, Vân Triệu lại bày ra một dạng yếu đuối đóng vai ủy khuất, đến mức Tiêu Ngọc đau lòng, hai người dính nhau một hồi lâu mới rời khỏi.
Hôm nay chưa đến đây hướng ta thỉnh an, tám chín phần mười là được Tiêu Ngọc cho phép.
"Phu nhân, cần nô tỳ sai người đưa nàng gọi tới saokhông?"
A Nại thấp giọng hỏi thăm, nhưng ta lắc đầu, đem thư đêm qua mới viết xong đưa cho nàng.
"Nếu ta đoán không sai, hôm nay là mùng bảy, Chiêu Nhân công chúa lúc này hẳn là ở kinh thành tại VỌng Nguyệt lâu uống rượu, ngươi thay mặt ta mời Người về."
Chiêu Nhân công chúa Chu Âm, là ruột thịt với tân đế, cùng cha cùng mẹ sinh ra , cũng biểu muội ruột thịt của ta.
Cho nên, thuở nhỏ cùng ta quan hệ liền thân thiết.
Nàng tính tình nóng nảy, lại được sủng ái, mỗi mùng bảy liền xuất cung du ngoạn, thích nhất đồ ăn tại Vọng Nguyệt lâu.
Từng bởi vì ta, cũng bị Vân Triệu chán ghét, tính kế mấy lần, làm hại nàng mất mặt trước các công chúa khác, hai người cũng coi là kết thù.
Không ra nửa canh giờ, Chu Âm liền nữ giả nam trang xuất hiện tại nhà của ta, vừa đến đã học mấy công tử phong lưu trong kinh thành, dùng cây quạt nâng cằm ta lên: "Không biết vị kiều nữ nàyđã có hôn phối hay chưa, cảm thấy tại hạ như thế nào?"
Ta phối hợp với nàng, đem khăn ném đến trên mặt nàng.
Chu Âm lúc này mới cười ngồi bên cạnh, lại đem lá thư lấy ra, nhỏ giọng xích lại gần ta nói: "Ngươi muốn thứ này, trong cung ngược lại là có. Nhưng có chút phiền phức, ngươi lại phải đợi mấy ngày, được không?"
Ta không vội, tự nhiên có thể đợi.
"Ngươi còn chưa nói, sốt ruột đem ta gọi qua, có chuyện gì đâu?"
Chu Âm là tỷ muội tốt nhất của ta, ta chỉ là ở trong thư thổ lộ một chút, nàng liền liền có thể đoán được hơn phân nửa.
Ta kéo cánh tay của nàng, mở miệng cười: "Ai không biết, Chu Âm công chúa là hòn ngọc quý trên tay Thái hậu nương nươnh, lại là thân muội bệ hạ cực điểm ân sủng. Gọi Người đến đây, tự nhiên là dự định mượn oai của Người, lập uy một chút."
Xuất gia tòng phu, nếu không mà lan truyền ra ngoài, thanh danh liền có thể hủy hơn phân nửa.
Có một số việc, ta không tùy tiện làm được.
Nhưng Chu Âm, rất là thuận tiện.
Chưa kể có thể làm cho nàng trút cơn giận, Chu Âm nghe xong quả thực vô cùng vui vẻ.
Cho nên khi Vân Triệu tận giữa trưa mới khoan thai chậm chạp đi tới.
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
"Vốn cũng cũng không phải là thật, trong sân đóng cửa lại làm gì? Huống chi, Tiêu lang đau lòng ta, miễn ta sớm tối thỉnh an. Thẩm Tịch Nguyệt, coi như ngươi tâm tư ngoan độc lại như thế nào? Tránh không được lang tế, không thích, a......"
Lời còn chưa nói hết, Chu ÂM tính tình luôn luôn nóng nảy lúc này liền có chút nhịn không được, đưa tay ngay tại mặt Vân Triệu giáng một cái tát
"Triệu Nhi!"
Tiêu Ngọc theo sau lưng vừa lúc nhìn thấy một màn này, vội vàng vọt vào.
Vân Triệu bụm mặt, vừa định cáo trạng, nhưng lúc thấy rõ người cũng chỉ có thể nuốt trở về.
Chu Âm lôi kéo ta ngồi tại trên giường, cố ý nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, nói với giọng điệu mỉa mai : "Nếu ta không có nhớ lầm, bây giờ Vân Triệu xem như nữ tử Tiêu gia giữa ban ngày, cha con như thế thân mật ôm nhau thế, thật sự là có tổn thương phong nhã. Còn có...... “Tiêu lang” ? Nhà ai nữ nhi xưng hô như thế với phụ thân không? Chậc chậc, Tiêu Ngọc, môn phong Tiêu gia các ngươi, chính là không biết liêm sỉ như vậy sao?"
Nói xong, nàng lại trở tay đánh Tiêu Ngọc một bạt tai.
"Còn có ngươi nữa, chẳng lẽ quên thân phận của mình? Tất cả quan viên Đại chu không được mảy may chỗ bẩn. Nếu như ngươi lại tiếp tục phản bội luân thường đạo lý, đừng nói là thăng quan, nước bọt của ngôn quan liền có thể dìm chết ngươi. Chính ngươi muốn phát nát bốc mùi, ta có thể mặc kệ. Nhưng ngươi không thể liên lụy Tịch Nguyệt tỷ tỷ, còn lại là vì một nữ nhân như thế!"
Chu Âm công phu miệng từ trước đến nay vốn lợi hại, mà nàng thân là công chúa, vốn là chủ tử. Bây giờ còn chiếm lý, có thể làm rất nhiều điều mà ta với thân phận này không thể làm.
"Không phải, không phải như vậy. Công chúa, Triệu Nhi chỉ là thân thể có chút yếu, ta mới miễn nàng sớm tối thỉnh an. Về phần những danh xưng kia, chỉ là nhất thời chưa từng sửa đổi đến, ngày sau nhất định sẽ không lại xuất hiện chuyện như vậy."
Tiêu Ngọc tranh thủ thời gian lắc đầu phủ nhận.
Hắn nghĩ muốn thăng quan, liền tuyệt đối không thể đắc tội Chu Âm. Nhất là hắn vốn là không để ý tới, nhưng giờ chỉ có thể cúi đầu nhận đánh nhận phạt.
Dứt lời, hắn lại quay đầu nhìn về phía ta: "Tịch Nguyệt, công chúa tới, ngươi làm sao không phái người nói cho ta? Triệu Nhi cũng là thân thể không tốt, ngươi làm gì trách móc nặng nề như thế?"
Ta ở trong lòng yên lặng liếc mắt.
Cùng Chu Âm trao đổi ánh mắt, nàng hướng ta gật đầu, ngược lại nhìn về phía Tiêu Ngọc: "Làm sao, chính ngươi làm việc không thể lộ ra ngoài, ngược lại đến trách phu nhân? Trên đời này nào có đạo lý như vậy? Có muốn ta đi tìm hoàng huynh biện bạch hai câu, nhìn xem là ai đối với ai sai?"
Tiêu Ngọc vội vàng quỳ xuống nhận lỗi: "Thần không dám!"
Vân Triệu trên mặt còn đỏ, lúc trước ỷ là chi nữ thái phó, lại cùng Tam hoàng tử bên kia càng thêm thân cận. Cũng chưa từng đem Chu Âm để vào mắt, bây giờ khắp nơi chĩa mũi vào ả, cũng chỉ có thể cố nén ủy khuất, cúi đầu nhận sai.
Chu Âm nhìn một màn này, trong lòng quả thực không khỏi vui vẻ.
Ho hai tiếng, nàng kềm chế ý cười, sau đó chỉ chỉ hai ma ma đứng cổng : "Nếu Tiêu đại nhân cùng Vân Triệu không hiểu quy củ, bản công chúa tự nhiên cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ. Hai mama này, đều là lão nhân trong cung, về phương diện quy củ này, cho tới bây giờ đều là tốt nhất. Về sau, liền để bọn hắn đến dạy đại nhân cùng Vân Triệu, như thế nào mới là lễ nghi!"
7
Người bên cạnh Chu Âm ở lại phủ, đi theo Vân Triệu.
Vì vậy, chỉ cần gặp Tiêu Ngọc cùng Vân Triệu hơi thân mật chút, liền nhanh chóng ngay trước hạ nhân bắt đầu nghiêm nghị phê bình:
"Ai đời phụ thân cùng nữ nhi trong sạch lại có cử chỉ thân mật như thế,. Còn xin Tiêu đại nhân khắc chế mình, cũng mời Vân Triệu tiểu thư giữ tự trọng!"
Thanh âm thật là không nhỏ, nha hoàn bà tử trong phủ, đều xem họ như trò cười.
Khiển trách có bài có bản hẳn hoi luôn nha.
Nhiều ít đều truyền ra ngoài, vốn là tình nghĩa thanh mai trúc mã, chỉ là bối phận gia cảnh đã khác rồi, nhưng truyền đến trên phố, đó chính là l.o.ạ.n luân, làm cho người ta chê cười.
Lời ong tiếng ve, Tiêu Ngọc nhiều ít liền chịu không được.
Khi ta chuẩn bị xuất phủ tiến cung, trực tiếp tại cửa chính ngăn cản ta, nhỏ giọng cầu khẩn nói: "Ta cùng Triều Nhi thanh bạch, hai ma ma kia quả thực đáng hận, còn tiếp tục như vậy, thanh danh của ta coi như hủy sạch. Nguyệt nhi, ngươi nhanh đi tìm công chúa, để nàng đừng có trêu cợt ta nữa."
Ta bình tĩnh đẩy tay hắn ra, hỏi ngược lại: "Nếu là thật trong sạch, lại có sợ gì? Các nhà cha con đứng đắn vẫ ở chung xưa nay có hề hấn gì đâu. Trừ phi...... ngươi trong lòng có quỷ?"
Vốn là hắn đang chột dạ, bây giờ ta nói như vậy, chẳng khác nào dẫm phải đuôi của hắn.
Tay phải hắn đẩy ta ra, thực ra lực cũng không lớn, ta lại mượn cớ thuận thế ngã ngồi trên mặt đất. Hắng giọng một cái, vừa định mở miệng, kết quả hai mama kia, không biết từ cái kia xó xỉnh nào bên trong xông ra, trực tiếp hắng họng bắt đầu rống: "Tiêu đại nhân, phu nhân bất quá là khuyên ngươi cùng Vân Triệu tiểu thư tuân thủ lễ nghĩa, ngươi làm sao thẹn quá thành giận?"
Thanh âm nói cũng đủ lớn, đây cũng là khu náo nhiệt, bên ngoài phủ người đi đường vội vàng, nhiều ít lại lại nghe thấy, còn có một số yêu bát quái, trực tiếp đứng tại cổng không chịu đi, cùng nhau nói thầm không ngừng.
"Dù sớm có nghe nói, nhưng loại này thực là đại nghịch bất đạo, ta luôn luôn không chịu tin."
"Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, thực sự không thể không cảm thán, thế gian chi lớn, quả nhiên là không thiếu cái lạ a!"
"Phụ thân cùng...... Nghĩa nữ, quả nhiên là đói ăn vụng."
Bách tính tại cổng nhao nhao, Tiêu Ngọc triệt để đỏ mặt, dùng tay áo che đầu, lộn nhào chạy trở về trong phủ.
Ai, dù sao cũng là người đọc sách, da mặt quá mỏng.
Ta quay đầu nhìn hai vị ma ma, các nàng đồng thời hướng ta nở nụ cười: "Phu nhân thiện tâm, nhưng cũng không thể để tiểu thư trong phủ quá mức làm càn, Tiêu gia bề ngoài vẫn là phải chú ý."
Hai người trăm miệng một lời, làm ta, cũng không nhịn được ở trong lòng mở miệng khen “ Làm tốt lắm”.
Quả nhiên không hổ là lão nhân trong cung dạy dỗ nên.
Nhãn lực lực độc đáo mà, thật tốt!
8
Trên phố nghe đồn, càng ngày càng nghiêm trọng.
Tiêu mẫu đang hưởng thụ ở điền trang, cuối cùng là có chút ngồi không yên, trong đêm trở về phủ.
Tiêu mẫu vừa về đến, Vân Triệu liền bày ra cac vẻ ân cần phụng dưỡng.
Lúc trước là đích nữ Thái phó, mũi vểnh lên trời, bây giờ vì lấy lòng mẫu thân Tiêu Ngoc, quả nhiên là có thể bỏ đi mặt mũi.
Mà Tiêu mẫu, cũng thật là không thế nào thích ta.
Tiêu gia tại triều đình cũng không có căn cơ, Tiêu ngọc muốn trở nên nổi bật, cũng không phải là một chuyện dễ. Nhưng hắn cưới ta, nhà ngoại Thái tử, căn cơ luôn luôn có.
Nhưng Tiêu mẫu xuất thân hương dã, lúc trước bị mẹ chồng mình khi dễ. Bây giờ ta thành con dâu của bà ta, làm khó một tiểu thư nhà giàu quyền thế như ta, có lẽ cũng là một niềm vui khác của bà già này,
Bà ta cũng sẽ không cần biết ta phẩm tính tốt hay không tốt, bởi vì cái này không quan trọng.
Quan trọng, là bà ta cảm thấy nhi tử của mình lợi hại, mới có thể để cho đích nữ Thẩm gia là ta cảm mến, cam tâm tình nguyện gả cho.
Bởi vậy, vừa trở về được ba ngày, liền bắt đầu tìm lấy cớ tra tấn ta.
"Nước trà này đều lạnh, ngươi không nhìn thấy sao? Hay là ngươi căn bản cũng không muốn hầu hạ bà mẹ chồng này, cho nên tùy ý ứng phó?"
Hiếu đạo lớn hơn trời, càng đừng đề cập thế đạo này đối với nữ tử vốn là trách móc nặng nề.
Tiêu mẫu trực tiếp đem nước trà nện ở trên người ta, ta cũng không có né tránh. Vân Triệu một bên thay bà ta đấm vai, một bên cười trộm.
"Tịch Nguyệt lúc trước chính là kiều sinh quán dưỡng ( được nuông chiều quá mức), hầu hạ người nước trà, đích thật là khó xử nàng."
Nếu là kiếp trước, vô luận là bởi vì hiếu đạo, hay là vì Tiêu Ngọc, đối mặt với sự khó dễ của mẹ chồng, ta nhiều ít đều có thể nhịn xuống.
Nhưng bây giờ, không có cửa đâu?
"Lễ nghi quy củ của ta, đều là trong cung cùng Chu Âm công chúa học. Thái hậu cô mẫu từng nói, quy củ của ta vô cùng tốt. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ngươi so với Thái hậu còn lợi hại hơn?"
Ta hét lên, tiếp lấy xoay người đem chén trà mới bị ném xuống, cầm lên, sau đó hung hăng quẳng xuống đất.
"Nếu là bà mẫu* cảm thấy, ta hầu hạ không tốt, vậy liền để Vân Triệu hầu hạ, nói thế nào nàng bây giờ đều là cháu gái của ngươi, hầu hạ ngươi là chuyện đương nhiên."
*bà mẫu = mẹ chồng
"Thẩm Tịch Nguyệt!" Vân Triệu nhịn không được rống tên của ta.
Ta mắt lạnh nhìn nàng, từng bước một tới gần, sau đó trở tay tát một cái .
"Nhớ kỹ, ta là mẹ ngươi!"
Ta bóp lấy cằm nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi phải gọi ta là...... Mẫu thân, nhớ kỹ chưa?"
Làm quái gì có con gái nhà lành nào lại gọi danh tự của mẹ nó ra như thế??
Không dạy dỗ không được.
9
Tiêu mẫu không thích ta, còn có một nguyên nhân.
Đó chính là ——
Ta cùng Tiêu Ngọc thành thân đã hơn nửa năm, nhưng bụng từ đầu đến cuối không có động tĩnh. Nàng sốt ruột muốn ôm cháu trai, lại bởi vì Tiêu Ngọc hứa hẹn, đời này tuyệt không nạp thiếp, đối với ta liền càng thêm chán ghét.
Chu Âm sai người từ trong cung đưa tới một cái hộp.
Mở ra, bên trong là ba viên dược hoàn, công hiệu viết trên giấy, mỗi loại một công dụng.
Ta ăn viên bên trái, sau đó lại phái A Nại đi bên ngoài mời lang trung: "Nhớ kỹ, đến sân lão phu nhân vòng đi vòng lại hai vòng, để nàng biết ta bởi vì buồn nôn khó chịu, mới mời lang trung."
A Nại gật gật đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Không đến nửa chén trà nhỏ, lang trung còn chưa kịp mời về, Tiêu mẫu cùng một nhóm lớn nha hoàn bà tử bao vây phía dưới đi tới phòng ta.
"Tịch Nguyệt, ngươi chẳng lẽ có…?"
Ta cười cười không nói lời nào, nhìn xem Vân Triệu, nét mặt của nàng hết sức khó coi.
Lang trung đến đây, thay ta chẩn mạch.
Nhưng cũng không phải là hỉ mạch, mà là mạch tượng vô sinh.
"Phu nhân thân thể từ trước đến nay suy yếu, đoạn này lại nhiều nghĩ sầu lo, vốn là thể chất không dễ có thai, bây giờ càng là khó càng thêm khó."
Một câu, liền để Tiêu mẫu trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Bắt đầu không để ý hình tượng, sau đó gào khóc khóc lớn lên: "Ta đã làm gì nên tội ông trời ơi! Nàng dâu giàu có thì có ích lợi gì? Không sinh ra hài tử, khác gì gà mái không biết đẻ trứng, có làm được cái gì a!"
Lời này, nhiều ít là có chút thật khó nghe.
Vân Triệu ngược lại lúc đầu kinh ngạc sau đó lộ ra thần sắc mừng rỡ. Vội vàng nâng Tiêu mẫu dậy, làm bộ khuyên nhủ: "Lão phu nhân, nàng ấy tuy nói không thể sinh, nhưng trên đời này nữ tử như vậy cũng nhiều, Tiêu gia nhất định sẽ không đoạn hậu."
Ta cũng liền nói gấp: "Đúng vậy a, tuy ta không thể sinh, nhưng người khác có thể sinh."
Dứt lời, ta cố ý đem ánh mắt đặt trên thân Vân Triệu.
Nàng giống như là có chút không hiểu ánh mắt của ta, ta hơi ngoắc ngoắc môi, sau đó tiếp tục nói: "Không bằng, ta làm chủ cho phu quân nạp một thiếp thất? Tuy nói có hứa hẹn không lập, nhưng ta dù sao sinh không được, cũng không thể đoạn mất huyết mạch tiêu gia."
Tiêu mẫu nghe ta, nước mắt trong nháy mắt liền không còn. Từ dưới đất bò dậy, một phát bắt được tay của ta, đầy mắt đều là thoải mái: "Ngươi nếu có thể nghĩ như vậy, cũng quá tốt!"
Nạp một thiếp thất, cũng không phải là một việc khó.
Nhưng có người, lại là hận đến nghiến răng.
"Nghe nói Vân Triệu sau khi trở về, liền tự giam mình ở trong phòng. Rất nhanh truyền đến tiếng đập phá, nhìn giống như rất tức giận."
A Nại dứt lời, cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Rõ ràng không muốn làm thiếp thất, nhưng lại không nguyện để Tiêu Ngọc lập người khác làm thiếp. Cũng không biết chuyện qua đi, nàng sẽ như thế nào."
Ta từ trên đầu rút một cây cây trâm xuống tại A Nại vung vẩy .
"Ngươi đoán, sau ba ngày xuân yến ta tổ chức, sẽ có một tiết mục ra trò không?"
A Nại từ trong tay của ta tiếp nhận cây trâm, cười đến tùy ý: "Nô tỳ lần này có thể mở mang tầm mắt, nhìn tiểu thư đã tính trước, nô tỳ lớn gan suy đoán, trò hay nhất định lên sân khấu. Tiền đặt cược này, nô tỳ coi như lấy trước đi."
Ta gật đầu, sau đó nhìn ngoài cửa sổ.
Từ khi Vân Triệu tới, Tiêu Ngọc đã rất ít khi chủ động gặp ta. Đa số thời điểm ở nhà, đều đang ở cùng nàng ta, tuy nói có hai ma ma trông chừng, thế nhưng ngăn không được hai người "quan tâm đến nhau" .
Mà dù sao cấm kỵ còn đó, một ngày chưa từng giải trừ danh phận cha con, một ngày liền không thể danh chính ngôn thuận, một khi làm ra cái gì, cũng là bị người đời phỉ nhổ.
.
Nhưng nhẫn nhịn lâu như vậy, thật có thể nhịn được sao?
Đáp án —— Tự nhiên là không được.
Nhất là bởi vì ta"Không mang thai" , lại chủ động cho Tiêu Ngọc nạp thiếp, nữ tử được chọn lựa đều là xinh đẹp như hoa, sắc nghệ song tuyệt, một ánh mắt tuỳ tiện liền có thể câu hồn người khác.
Vân Triệu tự nhiên không nguyện ý có dạng nữ tử này xuất hiện bên người Tiêu Ngọc.
Cho nên ngày ba tháng ba, ngày xuân yến.
Ta tự mình tổ chức yến hội, mời tới không ít tiểu thư thế gia đại tộc. Người càng nhiều,con mắt của hai ma ma, liền coi chừng không tới.
Vân Triệ, tự nhiên cũng có thể hành động.
A Nại phái người trông coi, không đầy một lát liền có người tới tìm ta hồi bẩm hậu viện phát sinh việc lạ.
.
"Vân Triệu tiểu thư đánh ngất xỉu nha hoàn, mặc vào nha hoàn phục."
......
"Nàng chạy ra khỏi phủ, đi bên ngoài tìm y quán, mua thuốc, lại vội vàng chạy về trong phủ. Thuốc kia, là xuân dược."
......
"Vân Triệu cố ý làm bẩn y phục Tiêu ngọc, thật vất vả tránh hai ma ma, mới đem người tới hậu viện, tự mình hầu hạ thay y phục, lại rót cho hắn chén nước trà."
......
"Y phục còn không có đổi xong, cửa phòng liền đóng chặt. Động tĩnh bên trong, nghe giống như là không nhỏ."
......
Một hồi tiếp lấy một hồi, đã đến mức này.
Ta buông hạt dưa xuống, mang theo A Nại ra viện tử, một đường bước nhanh tới tiền viện, cố ý tìm trong đám tiểu thư hôm ay, tỉ mỉ chọn lấy mấy vị miệng giấu không được chuyện, mang theo các nàng về phía sau vườn hoa nghỉ ngơi.
Sau đó...... Lơ đãng đẩy phiến cửa phòng đóng chặt kia ra.
"Oa, đây là việc ta có thể nhìn sao?"
"Ta tựa hồ nhìn không ra, tuy nói ta từ nhỏ đến lớn, thủ đoạn bẩn thỉu ở hậu viện gặp không ít, nhưng tình cảnh như thế, quả nhiên là lần đầu gặp."
"Trời ơi, cái này với thoại bản ta mới đọc trước đây vài ngày, còn điên cuồng hơn a."
......"
Mấy vị kinh thành quý nữ, nhau che mắt lẫn nhau, một bộ đỏ bừng mặt.
Nhưng miệng, nhưng cũng đích thật là một khắc cũng không từng nhàn rỗi.
Nửa khắc cũng không ——
Chỉ hai canh giờ ngắn ngủi, hết thảy sự tình phát sinh trong Tiêu phủ, liền nhanh như chớp, truyền khắp kinh thành phố lớn ngõ nhỏ tới cả những nơi hẻo lánh nhất.
Tai vách mạch rừng.
Trong đó lưu truyền phổ biến nhất là phiên bản, cái yếm uyên ương màu đỏ của Vân Triệu, còn treo tại hông Tiêu ngọc, tràng cảnh được không hương diễm!
10
Ngôn quan trên triều tính cả Giám Sát Ngự Sử tổng cộng tất tật là bảy mươi hai người.
Công việc chính là cả ngày ăn xong rồi vạch tội bách quan, việc nhỏ quyết đoán, đại sự tấu vua, tìm bằng chứng quét sạch quan lại trọng yếu nào phạm luật.
Tiêu gia làm việc trái đạo đức như thế.
Đám ngôn quan, há lại sẽ tuỳ tiện bỏ qua cái cơ hội vạch tội này?
Hôm sau thiết triều, tất cả các ngôn quan trên triều, khó có dịp đứng thành mặt trận thống nhất, bắt đầu vạch tội Tiêu Ngọc, câu chữ đều âm vang nhịp nhàng chẳng khác gì tiết tấu bài hát, thêm nữa ở kinh thành nhiều vị quý nữ tận mắt nhìn thấy, không có bất kỳ hiểu lầm gì tất.
Một buổi tảo triều, trực tiếp từ tứ phẩm giáng xuống cửu phẩm, đế Vương tức giận không thôi.
Tiêu Ngọc cho tới bây giờ, mới hoàn toàn hoảng hồn.
Các loại cầu xin, đều không hiệu quả..
Thậm chí có ra đường, đều sẽ biến thành đề tài bàn tán của mọi người. Hôm đó trong phòng đủ loại tình cảnh, biến hóa thành vô số phiên bản, thậm chí một ít xuân cung đồ,* cũng mới in lên một ít hình tượng.
*xuân cung đồ ( truyện tranh người lớn)
Thật là, là chuyện tiếu lâm.
Một mực như vậy ngơ ngơ ngác ngác đã qua hơn nửa tháng.
Tiêu Ngọc cuối cùng vẫn là nhịn không được, đi vào nhà của ta, muốn cầu ta tiến cung, thay hắn góp lời cầu tình.
Mà ta cũng là bởi vì chuyện kia, cùng hắn triệt để cạch mặt. Hơn nửa tháng đóng chặt cửa sân, Tiêu Ngọc muốn vào gặp ta, đứng mấy canh giờ ở cửa, ta ngủ một giấc, lại dùng chút bánh ngọt, xong xuôi mới gọi người mở cửa.
"Tịch Nguyệt, vợ chồng chúng ta như chim liền cánh như cây liền cành. Bây giờ ta gặp nạn, nàng nhất định phải giúp ta một chút."
Mở mồm đã thấy chối, chẳng có thái độ nhờ vả gì cả.
"Ta là một phụ nhân, làm sao có thể đến giúp ngươi đây?"
Tiêu Ngọc lắc đầu, ý đồ bắt tay của ta. Nhưng ta vượt lên trước một bước bưng một ly trà, ung dung uống lại ra hiệu A Nại, đưa cho hắn một chén trà nóng.
Hắn ngửa đầu uống xuống, tiếp lấy còn nói: "Thái hậu là cô mẫu của nàng, bệ hạ là biểu ca của nàng. Chỉ dựa vào cái tầng quan hệ này, để nàng tiến cung nói giúp, bệ hạ nhất định có thể tha thứ ta, sau đó......"
"Sau đó thuận thế thu hồi thánh chỉ, lại cầu một thánh chỉ khác, để Vân Triệu làm thiếp cho ngươi, a, không, làm bình thê cho ngươi chứ?"
Ta nói những lời này ngữ khí mang theo trào phúng.
Nhưng hắn tựa hồ là quá gấp, vậy mà nghe không ra, ngược lại còn có chút mừng rỡ nhảy cẫng lên. Nắm lấy vai của ta, lộ ra một chút vui mừng.
"Tịch nguyệt, nếu nàng có thể làm như vậy, ta cũng là nguyện ý. Nhưng nàng yên tâm, dù cùng là thê tử, cũng nhất định là nànglớn Triệu Nhi nhỏ, ta tuyệt sẽ không để nàng ấy vượt qua ngươi!"
Ta đảo mắt nhìn thoáng qua, hắn vừa uống xong , chén trà đã trống rỗng bất động thanh sắc nói tiếp: "Đã làm ra dạng chuyện xấu này, chẳng lẽ phu quân còn vọng tưởng mỹ nhân cùng tiền đồ, cả hai cái ngươi đều muốn?"
Mặt kia cũng thực sự dày quá rồi đấy.
Tiêu Ngọc lắc đầu, đầy mắt đều là áy náy đau long với Vân Triệu: "Nhưng Triệu Nhi bây giờ đã là nữ nhân của ta, nếu không chịu trách nhiệm, thế nhân nhìn ta như thế nào?"
Ta ha ha một tiếng: "Ngươi chẳng lẽ còn tưởng rằng mình ở bên ngoài thanh danh còn tốt lắm à?"
Phải biết là ——
Yếm uyên ương màu đỏ bán tại các cửa hàng, bị thanh lâu sở quán mua đứt hàng. Chỉ vì chuyện này mà mấy ngày nay bắt đầu một loại trò chơi mới của khách làng chơi, cái yếm uyên ương màu đỏ, ắt không thể thiếu.
Bảo trụ tiền đồ và lưu lại mỹ nhân, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn là chỉ có thể chọn một.
Còn không đợi làm ra lựa chọn.
Vân Triệu cũng là phát giác sự nghiêm trọng, cho nên sớm náo loạn một trận, cố ý ngay trước nha hoàn bà tử, nháo muốn nhảy hồ.
Một đám người vây quanh, liền xem như hiện tại có nhảy xuống thật, cũng có thể lập tức vớt lên cái thứ nghiệt chủng kia.
Nhưng Tiêu Ngọc nghe xong, hoàn toàn ném đi đầu óc, lúc này không quan tâm lao ra, ta cũng theo sau lưng, đi hồ nước bên hậu hoa viên.
"Ta biết, bây giờ ta mặt mũi mất hết. Không có trong sạch không chỗ dựa, nếu là liên lụy ngươi mất đi tiền đồ, chính là ta không tốt, ta còn không bằng nhảy hồ, xong hết mọi chuyện."
Vân Triệu xuyên toàn thân áo trắng, khóc đến lê hoa đái vũ, ta thấy mà động long thay.
Trái tim Tiêu Ngọc đau đến muốn nát.
Lúc này tiến lên, đem người ôm vào trong ngực, làm sao cũng không chịu buông tay.
"Triệu Nhi, nàng và ta vốn là thanh mai trúc mã. Làm sao thiên ý trêu người, bây giờ nàng ta đã có tiếp xúc da thịt, vốn đã là nữ nhân của ta, ta liền xem như đối kháng thế gian này, cũng sẽ không phụ nàng !"
Chậc chậc, phun ra được mấy câu thâm tình này nghe quả nhiên là không tệ.
Ta quay qua A Nại đưa mắt liếc một cái, ra hiệu có thể đem đoạn này thêm mắm dậm muối cho nó đặc sắc hơn, sau đó để thuyết thư tiên sinh trong quán trà vừa nói vừa viết vào sách cho mượt mà.
Yếm uyên ương đỏ trên đai ngọc, dù sao cũng phải có phần tiếp theo chứ.
"Không, ta không thể chậm trễ tiền đồ của ngươi, ngươi vẫn là để ta chết đi!"
Mục đích của Vân Trệu sắp đạt tới.
Nhưng vẫn là ra vẻ nhăn nhó, ý đồ đẩy Tiêu Ngọc, nhưng thực tế trên tay lực đạo cũng không có bao nhiêu, căn bản là nhảy không được hồ.
Dạng này, màn kịch hay của ta triển khai làm sao?
A nại cùng ta liếc nhau, sau đó cấp tốc lui ra phía sau ẩn nấp tại đám nha hoàn, tiếp lấy dùng tay áo bịt lại miệng mũi, giả giọng mở miệng nói: "Đại nhân cùng cô nương đều muốn nhảy hồ, còn không tranh thủ thời gian hỗ trợ!"
Có người mở miệng, nha hoàn bà tử nhao nhao liền lao đến.
Tuy nhiên hôm đó trời vừa mới mưa, hồ nước bên cạnh vốn là trơn ướt, mấy người đâm vào cùng một chỗ, có người hướng phía Tiêu Ngọc cùng Vân Triệu đụng tới, trực tiếp đem hai người đập xuống hồ.
Bịch, bịch.
Liên tục hai tiếng rơi xuống nước tiếng vang lên, trên bờ đám người càng thêm ồn ào, sớm chuẩn bị xong tất cả công cụ, lập tức nhảy đi xuống cứu người.
Ta quay đầu phân phó tỳ nữ: "Đại nhân cùng tiểu thư rơi xuống nước, còn không tranh thủ thời gian mời lang trung?"
Dứt lời, ta lại phân phó A Nại:
"Ngày này hãy còn lạnh, đi phân phó phòng bếp, bưng hai bát canh gừng đến."
Thẳng đến khi uống xong canh gừng, lại ngồi một hồi lâu, lang trung mới vội vàng chạy đến. Vân Triệu thân là nữ tử, thân thể vốn là yếu ớt. Tiêu Ngọc vội nhường lang trung bắt mạch cho nàng, kết quả là chỉnh xuất hỉ mạch.
Còn không kịp mừng, lang trung bắt mạch cho Tiêu Ngọc, liền run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, nói Tiêu ngọc"Túng dục thương thân" , lại bởi vì hành sự bị người gặp được bị kinh sợ, bây giờ còn rơi xuống nước, nhiều lần kích thích phía dưới, sau đó khó mà ‘lên “ được nữa.
Liên tiếp mấy lang trung, đều là kết luận như thế.
Tiêu Ngọc lúc này ngã ngồi trên mặt đất, như trời sắp sập.
Dù sao cũng là phu quân ta, thế nào cũng phải an ủi hai câu, bởi vậy ta đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của hắn: "Không việc gì cả , mặc dù ngươi bây giờ cùng thái giám không có gì khác biệt, nhưng Vân Triều đây không phải mang thai sao, Tiêu gia cũng coi là có hậu."
Tôn ti bây giờ thật quá hỗn loạn.
Nếu như Vân Triệu hiện tại là nữ nhi của ta, như vậy tình lang của nàng, chẳng phải nên gọi ta một tiếng nhạc mẫu?
Chà, nói ra lại càng loạn hơn nữa.