Chương 18 - Tỉ Muội Song Bào Thai
Chương 18:
Mùa hạ kết thúc, lá cây ngự hoa viên đều chuyển sang vàng.
Kỳ Du Lễ đứng bên tay trái của ta, từ ngày xẻo thịt Tiêu Dật Hiên đến nay đã qua nửa tháng có thừa.
Tiêu Dật Hiên hết sốt không ít, người cũng bắt đầu dần dần khoẻ mạnh.
"Công chúa chuyện phân phó đã làm xong, Bích Xuân cô nương tối hôm qua đã tiến vào tẩm cung của Tiêu Tướng quân."
Ta gật gật đầu: "Vậy tối nay chuyện quan trọng của đêm nay cũng nên làm, làm phiền ngài."
Kỳ Du Lễ lãnh đạm ừ một tiếng, đây cũng phù hợp với tính cách của hắn, bình tĩnh không hơn thua.
Ta đang muốn rời đi, không nghĩ tới hắn mở miệng hỏi:
"Hạ quan có một chuyện không rõ, công chúa đến cùng vì sao lại vừa ý Tiêu đại nhân? Bây giờ lại vì sao hận hắn như thế?"
"Ta sao?" Không đúng, nếu không phải ta trọng sinh lại một lần nữa, ta vẫn là nhất quyết đâm đầu vào trong lòng của Tiêu Dật Hiên.
"Vì sao? Đại khái là khi còn bé có lần ta cùng tỷ tỷ vụng trộm chuồn ra cung đi chơi mà suýt chút nữa bị thổ phỉ mang đi, thời khắc hấp hối Tiêu Dật Hiên đem toàn bộ hai người chúng ta được cứu trở về."
"Mười tuổi năm đó?" đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, biểu cảm dường như lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ân, chính là năm đó, bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn hẳn chỉ là muốn cứu tỷ tỷ đi, chưa nói tới hận, chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi."
Ta lần nữa nhìn về phía Kỳ Du Lễ, ánh mắt của hắn lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt không gợn sóng ban đầu.
Phảng phất dáng vẻ kinh ngạc vừa rồi chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
"Hạ quan đã biết, nếu như không có chuyện gì khác, hạ quan xin phép rời đi trước."
"Đợi chút." Ta tiến lên kéo lại ống tay áo trắng của Kỳ Du Lễ, mùi của hoa mộc lan lan tỏa ra, bình thường hay gặp hắn với dáng vẻ mặc quân phục, bây giờ đổi thường phục, ngược lại là có chút không quen với dáng vẻ này.
Hắn đôi mắt rủ xuống, nhìn về phía tay của ta.
"Chuyến này chú ý an toàn."
Nói đến quan hệ với Kỳ Du Lễ phải ngược dòng thời gian về rất nhiều năm trước.
Khi đó Kỳ đại tướng quân chiến tử sa trường, hắn làm trẻ mồ côi được đưa đến cung trong đến học tập, sau khi lớn lên cũng là chiến công hiển hách, uy danh tứ phương.
Khi còn bé chúng ta chơi đùa khá thân, chỉ là hắn luôn có vẻ không thích tỷ tỷ, ngược lại đối ta lại thường xuyên hiển hiện khuôn mặt vui vẻ.
Như thế nói đến, ở kiếp trước Kỳ Du Lễ đã làm những gì nhỉ?
Ta luôn bị giam cầm, không thể nào biết được chuyện liên quan tới hắn, có lẽ hắn luôn là người được Hoàng huynh sủng ái đi.
Nhưng ở kiếp sống này,, tôi sẽ hỗ trợ hắn thêm một chút, chắc chắn cuộc sống của hắn ta sau này sẽ trôi chảy hơn.
Như thế rất tốt, cũng coi là giúp hoàng huynh khen thưởng thật trung quân người.
Mùa hạ kết thúc, lá cây ngự hoa viên đều chuyển sang vàng.
Kỳ Du Lễ đứng bên tay trái của ta, từ ngày xẻo thịt Tiêu Dật Hiên đến nay đã qua nửa tháng có thừa.
Tiêu Dật Hiên hết sốt không ít, người cũng bắt đầu dần dần khoẻ mạnh.
"Công chúa chuyện phân phó đã làm xong, Bích Xuân cô nương tối hôm qua đã tiến vào tẩm cung của Tiêu Tướng quân."
Ta gật gật đầu: "Vậy tối nay chuyện quan trọng của đêm nay cũng nên làm, làm phiền ngài."
Kỳ Du Lễ lãnh đạm ừ một tiếng, đây cũng phù hợp với tính cách của hắn, bình tĩnh không hơn thua.
Ta đang muốn rời đi, không nghĩ tới hắn mở miệng hỏi:
"Hạ quan có một chuyện không rõ, công chúa đến cùng vì sao lại vừa ý Tiêu đại nhân? Bây giờ lại vì sao hận hắn như thế?"
"Ta sao?" Không đúng, nếu không phải ta trọng sinh lại một lần nữa, ta vẫn là nhất quyết đâm đầu vào trong lòng của Tiêu Dật Hiên.
"Vì sao? Đại khái là khi còn bé có lần ta cùng tỷ tỷ vụng trộm chuồn ra cung đi chơi mà suýt chút nữa bị thổ phỉ mang đi, thời khắc hấp hối Tiêu Dật Hiên đem toàn bộ hai người chúng ta được cứu trở về."
"Mười tuổi năm đó?" đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, biểu cảm dường như lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ân, chính là năm đó, bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn hẳn chỉ là muốn cứu tỷ tỷ đi, chưa nói tới hận, chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi."
Ta lần nữa nhìn về phía Kỳ Du Lễ, ánh mắt của hắn lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt không gợn sóng ban đầu.
Phảng phất dáng vẻ kinh ngạc vừa rồi chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
"Hạ quan đã biết, nếu như không có chuyện gì khác, hạ quan xin phép rời đi trước."
"Đợi chút." Ta tiến lên kéo lại ống tay áo trắng của Kỳ Du Lễ, mùi của hoa mộc lan lan tỏa ra, bình thường hay gặp hắn với dáng vẻ mặc quân phục, bây giờ đổi thường phục, ngược lại là có chút không quen với dáng vẻ này.
Hắn đôi mắt rủ xuống, nhìn về phía tay của ta.
"Chuyến này chú ý an toàn."
Nói đến quan hệ với Kỳ Du Lễ phải ngược dòng thời gian về rất nhiều năm trước.
Khi đó Kỳ đại tướng quân chiến tử sa trường, hắn làm trẻ mồ côi được đưa đến cung trong đến học tập, sau khi lớn lên cũng là chiến công hiển hách, uy danh tứ phương.
Khi còn bé chúng ta chơi đùa khá thân, chỉ là hắn luôn có vẻ không thích tỷ tỷ, ngược lại đối ta lại thường xuyên hiển hiện khuôn mặt vui vẻ.
Như thế nói đến, ở kiếp trước Kỳ Du Lễ đã làm những gì nhỉ?
Ta luôn bị giam cầm, không thể nào biết được chuyện liên quan tới hắn, có lẽ hắn luôn là người được Hoàng huynh sủng ái đi.
Nhưng ở kiếp sống này,, tôi sẽ hỗ trợ hắn thêm một chút, chắc chắn cuộc sống của hắn ta sau này sẽ trôi chảy hơn.
Như thế rất tốt, cũng coi là giúp hoàng huynh khen thưởng thật trung quân người.