Chương 9 - Thưa Tổng Tài, Vợ Anh Đã Ch.ết Rồi!
Anh chỉ cảm thấy, dù sao cũng có sự trừng phạt thích đáng cho loại người này, không cần phải vì họ mà hao tốn thêm tinh lực nữa.
Tống Lĩnh Viễn gật đầu, trả lời qua loa với người kế bên.
“Này, không thể tưởng tượng được chồng của nạn nhân sẽ đau đớn tuyệt vọng đến mức nào! Thật sự là một bầy s.úc sinh tán tận lương tâm mà!”
Người qua đường vẫn còn cảm thán, Tống Lĩnh Viễn đã không còn tâm trạng đứng đó xem tiếp. Anh đi xuống lầu, xách đống đồ chơi và quần áo liền rời đi.
21.
Hôm sau, tập đoàn Tống Thị. Người bên cục cảnh sát đến, trao cho Tống Lĩnh Viễn bằng khen anh dũng.
Sau khi trao bằng khen, họ chụp ảnh lưu niệm, khiến cho văn phòng CEO đang căng thẳng nhất thời trở nên nhộn nhịp thêm vài phần.
Đợi người đi hết, Tống Lĩnh Viễn cũng cảm thấy bất ngờ,, không nghĩ rằng bản thân cũng có ngày được nhận bằng khen dũng cảm. Anh chụp một tấm hình đăng lên tường nhà wechat.
Một lúc sau, rất nhiều lượt yêu thích và đủ loại bình luận của đám bạn bè, khiến anh không nhịn được mà che miệng cười.
Chỉ duy nhất trợ lý của anh, nhìn vào bằng khen đó rất lâu, sắc mặt trông thật phức tạp và khó hiểu.
22.
Vẫn không có tin tức gì về Trần Anh. Dần dần, trong lòng Tống Lĩnh Viễn càng lúc càng bất an.
Nhất là khi cách đó không lâu anh đã tự mình trải qua việc bắt giữ tội phạm truy nã. Lúc đó anh mới nhận ra rằng, nguy hiểm đang rình rập bất cứ lúc nào xung quanh ta.
Đã lâu Trần Anh không về nhà, lỡ cô ấy cũng gặp phải chuyện như thế thì phải làm sao?
Buổi chiều hôm nay, bầu trời xa xăm thật ảm đạm, anh trầm mặc rất lâu, quyết định đích thân đến nhà họ Trần để đón Trần Anh về.
Nếu như Trần Anh đã mang thai con của anh, vậy thì anh cũng chẳng ngại gì mà dành chút vinh dự này cho cô. Xe đã lái đến cửa nhà họ Trần, hình như lần cuối đến đây đã là chuyện của một năm trước.
Nhà họ Trần khi ấy, trong sân nhà đều là như chậu hoa tươi nở rộ, mẹ Trần chăm lo bọn chúng kỹ lắm.
Thế nhưng chưa đầy một năm, hoa trong sân nhà đều héo úa, giống như đã lâu không ai chăm bọn chúng vậy, mưa gió tàn phá không còn chút cơ hội sống lại.
Lầu hai truyền đến tiếng khóc của ai đó, nghe như của mẹ Trần, nhưng giọng của mẹ Trần đâu có khàn đặc đến thế.
Anh cau mày, bước tới bấm chuông.
“Ai đó?”
Trần Dực đẩy cửa sảnh lớn, nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn đang đứng bên ngoài hàng rào, phút chốc sắc mặt tối sầm lại.
“Anh tới đây làm gì?” Cậu có chút không vui, cũng có hơi mất kiên nhẫn, dường như cậu ấy không muốn gặp người này chút nào.
Em rể không nể nang gì mình, đương nhiên Tống Linh Viễn cũng chẳng tốt tính gì, anh lạnh lùng nói: “Bảo chị của cậu ra đây, tôi tới đón cô ấy về.”
Trần Dực sửng sốt, sau đó nhìn Tống Lĩnh Viễn với vẻ mặt không tin được: “Đón chị tôi… về nhà?”
Tống Lĩnh Viễn lạnh lùng nhìn Trần Dực, im lặng không trả lời.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Tràn Dực cười phá lên: “Anh tới đón chị tôi về nhà? Hahaha… Đón chị tôi? Về nhà sao? Hahahaha…”
Ban đầu cũng chỉ là cảm thấy buồn cười, sau đó cậu ôm bụng cười thật to. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, cười một hồi, nước mắt cậu ấy lại rơi.
Tống Lĩnh Viễn cảm thấy Trần Nghị thật khó hiểu, anh lạnh lùng nói: “Kêu chị cậu ra đây.”
“Chị tôi không ở đây.” Trần Dực lau đi hai hàng nước mắt, hững hờ đáp.
“Không ở đây?” Tống Lĩnh Viễn kinh ngạc, “Vậy cô ấy đâu rồi?”
“Tống tổng thật biết nói đùa, chị tôi là vợ anh, anh không biết chị ấy ở đâu, thì làm sao mà tôi biết được?”
Trần Dực dường như không muốn nói chuyện với Tống Lĩnh Viễn nữa, quay người bỏ vào nhà. Chỉ là trước khi đóng cửa, cậu mệt mỏi nói với Tống Lĩnh Viễn: “Sau này không có chuyện gì thì đừng tới đây nữa.”
Tống Lĩnh Viễn lại lần nữa khó hiểu. Nhưng mà, tuy rằng Trần Dực nói Trần Anh không có ở nhà, cậu ấy không hề sốt ruột về tung tích của chị mình, vậy thì khẳng định rằng cậu ấy biết Trần Anh đang ở đâu, cho nên Tống Lĩnh Viện cũng không vội hỏi thêm.
Chỉ là nghe thấy lầu hai vẫn lần lượt truyền đến tiếng khóc xé lòng của ai đó, anh nhìn vào sân nhà hoang tàn thêm lần nữa, không biết là vì sao, anh luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà họ Trần có gì đó lạ lùng khó tả lắm.
23.
Tống Lĩnh Viễn gửi tin nhắn cho Trần Anh, hỏi cô đang ở đâu, mà chẳng ai trả lời. Anh lại gọi điện thoại cho cô, điện thoại đổ chuông nhưng đối phương lại tắt máy.
Anh lại tức giận với Trần Anh lần nữa, cho dù cô ấy mang thai con của anh đi chăng nữa cũng đâu cần phải xấc xược đến thế.
Trong lòng anh bức bối lắm, nếu như Trần Anh muốn chơi trò mất tích như thế thì cứ chơi đi, đừng có nghĩ dùng cách này sẽ khiến cho anh sốt ruột và chú ý!
Chiều hôm đó, như thường lệ anh cuộc họp trong tập đoàn. Kết quả vừa bắt đầu cuộc họp thì bụng lại quặn đau, anh đưa tay ghì chặt bụng dưới, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng khó khăn lắm mới kết thúc cuộc họp, anh không chống đỡ được nữa, bảo trợ lý đưa mình tới bệnh viện. Tới nơi, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, mới biết đó là bệnh dạ dày tái phát. Bác sĩ truyền dịch cho anh ấy, để anh nằm nghỉ một chút trên giường bệnh.