Chương 4 - Thư Tình Trong Ngăn Kéo
14
Sau khi Tống Kỳ Ngôn rời đi, tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Chu Dụ.
Nhìn anh, tôi mới biết Tống Kỳ Ngôn đã ra tay nặng thế nào.
Khóe miệng anh bầm tím, mặt sưng lên, một cánh tay còn phải bó bột.
Tôi chọc vào vết bầm trên miệng anh, anh nhăn nhó hít một hơi.
Tôi lườm anh: “Anh chỉ biết đứng đó chịu đòn thôi sao?”
Ánh mắt anh lảng tránh: “Thực ra không nặng lắm, chỉ là nhìn vậy thôi.”
Tôi lại ấn vào tay anh, anh đau đến mức rên lên một tiếng.
“Phải báo cảnh sát!” Tôi nói, “Tố cáo anh ta cố ý gây thương tích!”
Chu Dụ vội giữ tay tôi lại: “Thật sự không nghiêm trọng đâu. Tôi hứa lần sau sẽ đánh lại.”
Tôi bật cười vì tức: “Anh còn muốn có lần sau à?”
Chu Dụ: “…”
Biết mình sai, trong suốt thời gian nằm viện, Chu Dụ ngoan ngoãn bất thường.
Tôi bảo anh làm gì, anh làm nấy, không muốn làm thì lại tỏ vẻ nhõng nhẽo.
Vì vậy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa chúng tôi tiến triển rất nhanh.
Ngày xuất viện, anh đột nhiên hỏi: “Lời em nói trước đây, còn tính không?”
“Lời nào?” Tôi nhất thời không hiểu.
“Em nói em thích tôi.”
“Hả?”
“Anh cũng thích em, vì vậy Thẩm Niệm Sơ, anh có thể làm bạn trai của em không?”
Bình luận bùng nổ:
【Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!】
【Trời ơi, cảm giác như con trai mình cuối cùng cũng trưởng thành vậy.】
【Ai hiểu được đây, hai người thanh mai trúc mã này đáng lẽ đã sớm bên nhau, tự dưng lại nhảy ra họ Tống phá rối.】
【Không dám tưởng tượng những ngày có Niệm Sơ, anh Chu sẽ vui thế nào mỗi tối.】
【Nhìn dáng người anh ấy là biết rồi, chắc chắn có thể kéo dài cả đêm.】
【Mong muốn được thấy Niệm Sơ khóc lóc xin tha…】
Tôi vội dời mắt khỏi đám bình luận, lại bắt gặp ánh nhìn nghiêm túc mà lo lắng của Chu Dụ.
Khi chắc chắn anh không nói đùa, tôi mỉm cười đưa tay ra:
“Vậy từ giờ, ngày này mỗi năm sẽ là ngày kỷ niệm của chúng ta.”
Chu Dụ nắm lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Được.”
15
Sau khi xuất viện, không lâu sau đó chúng tôi tốt nghiệp.
Nếu nói có gì thay đổi khi chúng tôi ở bên nhau, thì chính là việc chúng tôi bắt đầu sống chung.
Cả hai đều tìm được công việc, sáng đi tối về, có khi cả ngày chẳng gặp nhau.
Đang lo không biết làm sao để tăng thêm tình cảm thì Chu Dụ bất ngờ nói:
“Anh được nghỉ ba ngày, có việc gì muốn làm không? Anh sẽ đi cùng em.”
Tôi nhìn thẳng vào anh: “Làm gì cũng được sao?”
“Đương nhiên.”
“Em muốn… ngủ với anh.”
Lời vừa dứt, mặt Chu Dụ đỏ bừng như máu, “Em chắc chứ?”
Tôi vội đẩy anh vào phòng: “Đừng dài dòng nữa, mau đi tắm đi.”
Khi tôi bước ra từ phòng tắm, anh đã tắm xong và nằm sẵn trên giường.
Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi trời sáng, tôi không kìm được nước mắt.
“Chu Dụ, anh có phải con người không?”
Anh hoảng hốt dừng lại, “Anh làm em đau à?”
Tôi nghẹn ngào: “Đầu gối em sắp bầm tím rồi, anh nhanh lên được không?”
Anh dịu dàng hôn lên khóe môi tôi: “Anh sẽ cố gắng.”
Miệng đàn ông đúng là dối trá.
Như một con sói đói ngấu, ba ngày nghỉ anh không cho tôi xuống giường lấy một lần.
Đến kỳ nghỉ thứ hai, anh hỏi tôi muốn làm gì.
Nghĩ đến việc anh đã “nhịn” suốt một thời gian, tôi mềm lòng, lại dụ anh lên giường.
Nửa đêm, tôi chống lưng, tập tễnh bước ra khỏi phòng.
“Chu Dụ, anh đúng là đồ chó!”
Anh đứng đó, không mặc áo, vai rộng eo thon, cười như một con sói lớn vừa đạt được mục đích.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt anh đột nhiên nghiêm trọng: “Tôi sẽ đến ngay.”
Cúp máy, anh quay sang tôi: “Tống Kỳ Ngôn xảy ra chuyện rồi.”
16
Trên đường đến bệnh viện, tôi không tài nào hiểu nổi tại sao Tống Kỳ Ngôn lại gặp chuyện.
Trong nguyên tác, ngoài việc hợp tan với Kiều Chi Mạt, cuộc đời anh ta gần như thuận buồm xuôi gió.
Cho đến khi tôi nhìn thấy anh ta trong bệnh viện.
Anh ta nằm trên giường, khắp người đầy vết thương lớn nhỏ.
Cảnh tượng này quen thuộc đến lạ, nhưng tôi không nhớ ra đã thấy ở đâu.
Anh ta yêu cầu được nói chuyện riêng với tôi.
Chu Dụ bước lên, chắn trước mặt tôi: “Có gì thì nói với tôi.”
Tống Kỳ Ngôn nhìn tôi.
Tôi kéo áo Chu Dụ: “Anh ra ngoài trước đi, không sao đâu.”
Chu Dụ liếc Tống Kỳ Ngôn, nhưng nói với tôi: “Có chuyện gì thì hét lớn lên, anh ở ngay ngoài cửa.”
Tôi bật cười: “Yên tâm, anh ta thế này đứng dậy còn khó.”
Mặt Tống Kỳ Ngôn tối sầm.
Tôi tưởng anh ta sẽ hỏi gì đó, nhưng không.
Câu đầu tiên anh ta nói là: “Kiều Chi Mạt chết rồi.”
Tôi sững người: “Cái gì?”
“Kiều Chi Mạt chết ở nơi mà kiếp trước Chu Dụ gặp chuyện, và nguyên nhân cái chết cũng giống anh ấy.”
“Thẩm Niệm Sơ, vì cô thay đổi vận mệnh của Chu Dụ, nên cũng thay đổi cả kết cục của chúng ta.”
“Nhưng việc thay đổi vận mệnh luôn phải trả giá.”
Mất một lúc, tôi mới hiểu được ý nghĩa trong lời anh ta.
Tống Kỳ Ngôn là người trọng sinh.
Hóa ra những đoạn bình luận tôi nhìn thấy chính là câu chuyện từ kiếp trước của anh ta.
Anh ta thực sự đã sống qua một đời.
17
Rời khỏi phòng bệnh, cả người tôi lạnh toát, không ngừng run rẩy.
Tôi hoảng hốt tìm kiếm những dòng bình luận, nhưng chợt nhận ra, chúng đã biến mất từ lâu.
Chu Dụ nhíu mày, hỏi tôi: “Sao mặt em tái thế? Tống Kỳ Ngôn vừa nói gì với em?”
Tôi không biết phải giải thích thế nào.
Chẳng lẽ kể cho anh nghe sự thật kỳ lạ này?
Nhưng lời đã đến miệng mà tôi không tài nào thốt ra được.
Thấy vậy, Chu Dụ kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Dù anh ta nói gì, cũng không thể chia cắt chúng ta.”
“Thẩm Niệm Sơ, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”
Từ hôm đó, tôi ngày càng phụ thuộc vào Chu Dụ, mỗi tối đều chờ anh về rồi mới dám ngủ.
Chu Dụ nhận ra sự bất an của tôi, cố gắng về nhà sớm nhất có thể mỗi ngày.
Cứ thế, mọi chuyện yên ổn trôi qua nửa năm, tôi dần buông bỏ sự lo lắng.
Đó là một buổi tối bình thường, tôi ngủ quên trên sofa và mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ, Chu Dụ toàn thân đẫm máu ôm chặt lấy kẻ xấu, chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ.
Dù chết, anh cũng không chịu buông tay.
Tôi giật mình tỉnh dậy, sờ lên mặt, nước mắt đã chảy đầy.
Nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng.
Chu Dụ vẫn chưa về.
Anh nói có thể phải làm việc thâu đêm nhưng sẽ cố gắng về sớm.
Tôi gọi cho anh, nhưng không ai bắt máy.
Khi trời vừa sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, họ nói Chu Dụ bị thương.
Tôi không nhớ mình đến bệnh viện bằng cách nào.
Sau bao lần hỏi thăm, tôi tìm được anh trước cửa phòng phẫu thuật.
Chu Dụ toàn thân đầy máu, trông vô cùng nhếch nhác.
Tôi chưa kịp nói gì, nước mắt đã tuôn rơi, lao vào lòng anh khóc không ngừng.
Chu Dụ lúng túng an ủi tôi: “Đừng sợ, anh không bị thương.”
Tôi không tin: “Nhưng người anh toàn là máu.”
Ánh mắt anh thoáng buồn: “Là của Tống Kỳ Ngôn.”
18
Chu Dụ kể rằng anh cố gắng hoàn thành công việc từ sớm để kịp về nhà với tôi.
Trên đường về, anh chọn đi đường tắt để tiết kiệm thời gian.
Không ngờ, anh gặp một gã say rượu đang đe dọa một cô gái vô tội.
Chu Dụ xông vào cứu cô gái, nhưng không biết rằng đối phương có mang theo hung khí.
Khi tình thế bất lợi, Tống Kỳ Ngôn bất ngờ xuất hiện và cùng anh khống chế kẻ xấu.
Chu Dụ không bị thương, nhưng Tống Kỳ Ngôn bị đâm nhiều nhát.
Tôi không hiểu tại sao Tống Kỳ Ngôn lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, nếu không có anh ta, người nằm trong phòng cấp cứu lúc này đã là Chu Dụ.
Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng, Tống Kỳ Ngôn thoát khỏi nguy hiểm.
Bác sĩ nói việc anh ta có tỉnh lại hay không phụ thuộc vào ý chí của bản thân.
Chu Dụ cảm thấy có lỗi, tự mình chăm sóc anh ta.
Dù bố mẹ Tống Kỳ Ngôn nói đó là lựa chọn của anh ta, nhưng Chu Dụ vẫn cho rằng anh đã liên lụy đến anh ta.
Tôi phải khuyên nhủ rất lâu, cuối cùng mới thuyết phục được anh về nhà nghỉ ngơi, còn tôi ở lại bệnh viện thay anh.
Bố mẹ Tống Kỳ Ngôn và gia đình cô gái được cứu đều đã rời đi.
Tôi đứng trước giường bệnh nhìn anh ta, nói:
“Tống Kỳ Ngôn, dù không biết tại sao anh lại ở đó ngày hôm đó, tôi vẫn rất biết ơn anh đã cứu Chu Dụ.”
“Anh nói anh trọng sinh, chẳng lẽ muốn bỏ lỡ cơ hội khó khăn lắm mới có được sao?”
“Dù kết cục ra sao, tôi cũng sẽ không hối tiếc.”
Tôi kể cho anh ta nghe về những gì tôi đã mơ thấy.
Cuối cùng tôi nói: “Anh xem đi, tôi nhất định sẽ cùng người mình yêu sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long!”
Ngày hôm sau, Tống Kỳ Ngôn tỉnh lại.
Lợi dụng lúc không ai ở trong phòng, anh ta lén rời đi, để lại một lá thư dặn đừng tìm mình.
Bố mẹ anh ta, vừa mất đi Kiều Chi Mạt, đọc xong thư chỉ thở dài:
“Thôi không tìm nữa. Chỉ cần nó vẫn sống trên đời này, sẽ có ngày trở về.”
19
Ba năm sau, tôi và Chu Dụ kết hôn.
Trong ngày cưới, tôi nhận được cuộc gọi từ Tống Kỳ Ngôn.
Chu Dụ nhấc máy, hỏi anh ta: “Bao giờ anh quay về?”
Tống Kỳ Ngôn nói: “Sao, không sợ tôi quay về cướp vợ cậu à?”
Chu Dụ cau mặt, dứt khoát tắt máy.
“Nếu gặp Tống Kỳ Ngôn, em nhất định không được để ý đến anh ta.”
Tôi bật cười: “Chúng ta đã kết hôn rồi, anh ta không cướp được đâu.”
Chu Dụ lột áo tôi, giọng trầm khàn: “Ừ, biết rồi, tập trung đi.”
Ngoại truyện: Góc nhìn của Tống Kỳ Ngôn