Chương 6 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA
Nếu nói túm cô làm tám chín lần là Hứa Từ muốn trả thù nhưng bắn trong cơ thể cô chính là ý tưởng của anh. Hứa Từ xoay cô lại ôm cô vào lòng, hôm lên nước mắt trên khóe mắt của cô
“Mệt mỏi?”
“Ừ…”
Hiện giờ cô lười nói chuyện, giọng vừa khàn vừa đau, không ngất xỉu là đã coi như cô lợi hại. Trên người cô đã không có chỗ nào có thể nhìn thấy, điểm điểm không biết bao nhiêu dấu vết trên thân thể cô đều đang lên án sự hung ác của anh.
Hứa Từ lúc này mới sinh ra một chút áy náy
“Là anh sai, ngai mai em hãy đánh anh.”
Hiện giờ Tống Lê muốn đánh anh, nhưng bụng rất đau, phía dưới cũng rất khó chịu. Anh bế cô vào phòng tắm, nhưng vẫn không rút ra, dương vẫn rút ra một chút lại cắm vào, vẫn đem t/i/n/h d/ị/c/h hướng vào bên trong. Qua lại vài lần, anh lại cương cứng.
Tiểu huyệt của cô chảy ra rất nhiều dâm dịch màu trắng, một ít rơi xuống kéo thành tơ. Cảnh tượng dâm đãng cho thấy rõ sự điên cuồng của anh.
“Tống Lê”
D/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh xoa xoa â/m h/ộ của cô, còn anh dùng tay xoa xoa bụng cô.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Nhưng Tống Lê mệt đến mức ngủ luôn, chờ khi cô nghe được câu này là buổi sáng ngày hôm sau.
Cả người cô đau đớn như tất cả xương cốt đều vỡ ra, mơ mơ màng màng có người giúp cô xoay người, hai chân bị nâng lên, đặt trên vai người đàn ông.
Theo bản năng cô hừ nhẹ một tiếng dùng tay che chắn, giọng mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở
“Ngoan đừng động đậy.”
Tay bị anh gạt ra, â/m h/ộ bị anh đâm rất đau. Hứa Từ cầm thuốc bôi lên đó để giảm bớt sự đau đớn của cô.
Cuối cùng cô mở mắt ra:
“Ở nhà anh còn có những thứ này?”
“Rạng sáng đi mua, khi em đang ngủ.”
Trên thực tế anh đã bôi cho cô mấy lần cô ngủ sau không biết mà thôi.
“Ưm.”
“Muốn tiếp tục ngủ sao?”
Hiện giờ mới bảy giờ, cô mới ngủ hơn ba tiếng.
Hôm nay cuối tuần, anh có thể ở nhà cùng cô.
Hứa Từ kéo chăn lên, bao lấy thân thể mềm mại của cô. Trên chiếc cô dài nhỏ của cô dấu hôn và dấu cắn không thể nào che dấu.
Tối hôm qua lần đầu tiên anh hung hăng như vậy khi ở trên giường. Tống Lê cũng chưa từng nghĩ anh sẽ cắn cổ mình. Nhưng không thể phủ nhận khoái cảm hít thở không thông kia khiến cho cô rất thích.
Anh cắn không mạnh nhưng làn da của cô yếu ớt, dễ dàng để lại vết.
Hứa Từ trìu mến cúi đầu hôn lên cổ cô, đầu lưỡi liếm láp từng tí, như là đang dịu dàng trấn an cô.
Anh nói nhỏ bên tai cô:
“Tống Lê, chúng ta kết hôn đi.”
Đây là muốn phụ trách đối với cô?
Tống Lê đẩy đầu của anh ra, để tay trên ngực anh.
“Bởi vì anh bắn vào bên trong?”
Cô cười
“Hứa Từ em không cần anh chịu trách nhiệm. Em thích anh giống như chín năm trước anh bắn trong cơ thể em em cũng không cần anh phụ trách.”
Đây là cô tự mình cam tâm tình nguyện.
Tống Lê chưa bao giờ cần dùng trách nhiệm để buộc chặt tình yêu, thích là làm, làm là cứ như vậy, bắn ở đâu anh thích.
Hứa Từ biết, ôm eo cô.
“Là anh sốt ruột kết hôn.”
“Anh mới 27 tuổi.”
“27 đã già.”
Anh nói.
“Nếu không kết hôn, không ai muốn anh.”
Hứa Từ giả vờ đáng thương. Người khác không biết nhưng cô biết rõ ràng. Trước kia anh hay ngượng ngùng, muốn nắm tay cô không dám nói thẳng, viết mấy chục trang giấy đến tê cả tay sau đó bắt cô xoa bóp. Vì đó là bài tập toán của Tống Lê.
Tống Lê hừ nhẹ một tiếng
“Em cũng già sao?”
Hai người họ bằng tuổi, nhưng Tống Lê ít hơn anh nửa năm.
“Em không già, rất xinh cũng rất trẻ.”
Mọi người đều nói trên giường là thời điểm nói chuyện tốt nhất nhưng cô lại rất không thích
“Em không kết hôn”
“Vì sao?”
Tống Lê ngửa đầu nhìn thấy cằm anh, Hứa Từ đang nhìn chằm chằm cô, cô cố ý trêu anh:
“Kết hôn phải kiểm tra đồ của ông xã xem có dùng được hay không?”
Tay cô sờ soạng trong chăn quơ được d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh đã căng cứng, rất cứng và to, sự nóng bỏng của nó khiến da đầu cô run lên.
“Vậy em cảm thấy dùng tốt không?”
Giọng anh đã khàn khàn.
“Cũng được.”
Cô kiên trì nói
“Tối hôm qua anh làm em đau, không hài lòng quá, nhưng phải nhìn biểu hiện sau này của anh.”
Anh không nói gì nữa.
Sau đó cô lại chìm vào giấc ngủ sau nụ hôn trấn an của anh. Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Tiếng nói chuyện điện thoại của anh từ ban công vọng vào.
Đang nói chuyện về các vụ án.
Hứa Từ nói
“Không được, tôi có việc không thể đi.”
Trương Trọng Huân là cảnh sát già, độc thân mười mấy năm. Sau khi ly hôn cũng không kết hôn, biết Hứa Từ còn trẻ lại chưa có bạn gái vì thế hỏi một người đàn ông độc thân như anh có thể có chuyện gì.
Anh không để ý cô đã tỉnh, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, người trên giường vẫn đang ngủ say, vẻ mặt im lặng xinh đẹp.
“Cô ấy đã trở lại”
Hứa Từ nhỏ giọng nói.
“Đội trưởng Trương, coi như tôi nợ anh một ân tình. Chín năm trước cô ấy bị bệnh tôi không thể chăm sóc, hôm nay tôi muốn ở nhà chăm sóc cô.
Nghe anh nói như vậy Tống Lê nằm trong chăn nắm chặt tay.
Cúp điện thoại xong Hứa Từ lại gọi một cuộc điện thoại nữa nói chuyện tầm mười phút anh mới đi đến cạnh giường:
“En tỉnh rồi?”
Hứa Từ hôn lên trán cô.
“Thoải mái hơn một chút chưa? Anh làm cho em chút đồ ăn.”
Bôi thuốc vài lần phía dưới đã không còn đau nữa nhưng thắt lưng rất đau, dấu hôn và vết cắn ở sườn đùi cũng có chút đau. Da bị sứt đã đóng vảy đỡ hơn nhiều rồi.
Tống Lê lắc đầu, vươn tay ôm lấy tay anh, gục đầu vào ngực anh.
“Hứa Từ.”
“Làm sao vậy?”
“Em ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu, giờ mới mười giờ, em còn có thể tiếp tục ngủ.”
“Em vừa mơ một giấc mơ.”
Cô xoay người vòng chân qua eo anh, làn da trắng mịn của cô lộ ra, chăn rơi trên mặt đất.
“Em mơ thành phố S trời mưa.”
Anh nhặt chăn trên mặt đất lên giúp cô, vòng trên đùi cô.
“Tháng mười trời ít mưa, mấy này hôm trước đã mưa rồi sau đó trời đều nắng.”
“Em ở Maxcova mấy năm chưa từng gặp mưa, nhưng khi em đi và lúc em về trời đều mưa rất lớn.”
Tống Lê nói.
“Hôm đó rõ ràng em đã xem dự báo thời tiết, nói trời nhiều mây nhưng cuối cùng vẫn mưa. Em ướt sũng cả người, ở trên tầng ba tắm và đã gặp anh.”
Anh rất chăm chú nghe cô nói chuyện. Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng ánh mắt dịu dàng.
Tống Lê cười với anh
“Khi đó em đột nhiên nghĩ, có lẽ trời thấy em lâu rồi không gặp mưa cho nên cố ý”
Hứa Từ nói
“Có anh ở đây sẽ không làm em gặp mưa.”
Hôm đó mưa lớn đó nhiệt đột không khí đột nhiên hạ thấp. Mưa lớn như thế, anh trở về đã sốt cao.
Cả người cô ướt đẫm, tình huống càng không xong. Hứa Từ may mắn là khi đó bên trong có đồ dùng, anh tìm được một cái khăn tắm bọc lấy cô.
“Lạnh không?”
Tống Lê lắc đầu, nhưng cô nói
“Lạnh”
Hứa Từ biết cô đang nói dối nhưng vẫn đau lòng
“Sao lại lạnh?”
“Chân lạnh.”
Tống Lê nhắm mắt lại dấu đi đau khổ trong đáy mắt.
“Hứa Từ, em chạy mười km để gặp anh chân thật lạnh.”
Năm cô 14 tuổi, Tống Lê ở nhà bác, bác hay trực đêm, dượng đều mở cửa phòng sờ chân cô. Nhưng cô lại bị mọi người mắng, nói cô không biết gì, nói cô chuyện bé xé ra to thậm chí có người còn mắng cô là tiểu hồ ly tinh.
Chỉ có cô lần đầu tiên nhìn thấy cô hỏi cô có lạnh không, có đau không.
Cô chạy mười km đến trước mặt anh
“Không phải em muốn bỏ lại anh. Khi đó anh ta nói em bị ốm muốn dẫn em đi, Khi đó anh không cần em. Maxcova lạnh như vậy. Em chán ghét trời mưa, cũng không thích tuyết…”
Tống Lê nói không theo một trình tự nào. Anh ôm cô thật nhanh, giọng vội vàng:
“Không phải anh không cần em.”
Hứa Từ chưa từng trách cô không tạm biệt anh. Anh biết cô bị bệnh, là anh tự cho là đúng khiến cho quá khứ của bọn họ cứ như vậy mà chết.
Tống Lê nói
“Lúc đó em muốn làm tình với anh, anh lại đẩy em ra.”