Chương 37 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA
Tống Lê căn bản không phải chữa khỏi mới trở về. Bác sĩ tâm lý trị liệu cho cô lâu nhất kia đã cho cô làm rất nhiều hoạt động để thoát khỏi ảm ánh. Mỗi lần ông đều nhốt cô vào căn phòng nhỏ tối đen để cô nhìn thấy những thương tổn mà Cam Can mang đến cho cô ở khắp nơi. Chế tạo ra những khủng hoảng.
Bởi vì bà cho rằng căn nguyên tạo ra chứng trầm cảm của Tống Lê chính là do cô liên tục lảng tránh những thống khổ này cho nên phải đối mặt.
Đối diện với những sợ hãi này đồng thời bao gồm cả những nội sợ hãi chưa xảy ra mà Tống Lê tẹ tạo ra trong lòng mình. Lặp đi lặp lại trải nghiệm nó đến khi cô không còn sợ hãi mới thôi.
Đây là phương pháp điều trị chứng trầm cảm .
Thể trọng của cô cũng không phải vì sức khỏe tốt và ăn uống tốt mà khôi phục mà do uống thuốc chữa trầm cảm có tác dụng phụ sẽ khiến cho người ta béo lên.
Trước đó cô gầy chỉ còn da bọc xương, tác dụng phụ của thật ra làm cho cô có da có thịt một chút.
Bác sĩ thứ năm cũng là bác sĩ cuối cùng trị liệu giúp cô không mất nhiều thời gian, nhưng phương án trị đơn giản nhất, thậm chí không thu phí trị liệu.
“Cô Tống, cô vẫn sống trong bóng ma tâm lý mà chính mình tưởng tượng ra. Nếu cô cho anh ấy một cơ hội, biết đâu anh ấy càng yêu cô, bao dung cô hơn so với cô tưởng tượng thì sao? Không phải cô sẽ càng hối hận mình đã trốn tránh chín năm qua sao?”
Ông khuyên cô từ đáy lòng
“Bác sĩ tâm lý tốt nhất chính là một người chồng có kiên nhẫn. Cô Tống, tha thứ cho tôi nói thẳng, cô đã lãng phí nhiều thời gian để xin giúp đỡ của những người không nên, dừng ở đây đi.”
… Dừng ở đây đi. Cho nên cô đã trở về. Chẳng sợ thử một lần cũng tốt. Thật ra từ khi nhìn thấy Hứa Từ lần đầu tiên cô đã hiểu, thuốc mà cô vẫn tìm đang ở thành phố Du. Anh chính là bác sĩ tốt nhất của cô.
Khi phóng viên như thủy triều lao đến vây quanh cô, đèn máy ảnh máy quay sáng lên liên tục, microphone đưa đến đều bị bảo vệ chặn giúp cô.
“Cô Tống, nghe nói cô bị quấy rối khi còn học trung học có đúng không?”
“Video trên mạng có đúng không?, Cô Tống xin cô trả lời một chút.”
“Người bị giết là Cam Can, anh ta chết có liên quan gì đến cô không?”
“Hiện giờ chỗ dựa vững chắc của cô rơi đài, không phải cô hận hắn tận xương tủy nên một đao đâm chết anh ta sao?”
“Nghe nói d/ư/ơ/n/g v/ậ/t của anh ta còn bị chặt đứt. Cô Tống, đây là do cô làm phải không?”
“…”
Có người còn lớn tiểng hỏi
“Cô Tống, xin hỏi năm cô 14 tuổi đã quyến rũ dượng mình chuyện này có thật không? Cô có thừa nhận mình là hồ ly tinh giống như mẹ mình là Lý Ngọc Trinh không?”
Cô đứng giữa đám người như tứ cố vô thân. Khi Tống Lê ngẩng đầu vừa cặn nhìn đến Hứa Từ đứng phía ngoài đám người. Hứa Từ chạy từ hậu trường đến đây, đang thở hồng hộc, cách đám người như là cách thiên sơn vạn thủy. Môi anh giật giật nhưng Tống Lê không nghe thấy anh đang nói gì. Trợ lý nói nhỏ vào tai cô
“Tống Lê thang máy đến rồi đi thôi”
Thừa dịp hiện giờ bảo vệ còn đang ổn định được tình hình cảnh sát đã đợi dưới tầng không đến mức khiến cô trở thành con mồi cho đám kền kền này.
Những câu hỏi khó nghe một câu tiếp một câu, tầm mắt Tống Lê đừng ở trên người Hứa Từ chưa bao giờ rời đi. Cô không biết hiện giờ tâm tình của Hứa Từ như thế nào. Nhưng cô có thể biết, anh biết rõ ràng cô hận Cam Can như thế nào hơn những người phóng viên ở đây.
Trước khi đi tìm anh, cô đã đi tìm Cam Cam. Anh có thể nghĩ cô ra tay giết anh ta không?
Không. Có một câu trả lời trong lòng cô. Tống Lê vô điều kiện tin tưởng Hứa Từ sẽ tin tưởng cô. Nhưng giờ đông người như vậy, Hứa Từ vừa bị cách chức tạm thời, cô không nên kéo anh vào vũng lầy này. Vì thế khi nhìn thấy anh muốn đi về phía cô Tống Lê dứt khoát xoay người
“Đi thôi”
Tống Lê mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp động lòng người, khi cô xoay người eo cô khẽ nhúc nhích khiến tà váy tạo thành một vòng cung duyên dáng ngay cả dáng cô cũng khiến người ta trầm trồ.
Khi cô xoay người về phía thang máy, Hứa Từ đã đẩy đám người. Tống Lê đứng trong thang máy ngẩng đầu, nhìn thấy anh bước nhanh vào khi cửa thang máy sắp khép lại. Trợ lý và mọi người ở ngoài cửa đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Phóng viên rất nhanh nhìn thấy trước khi thang máy đóng lại. Bộ vest đen và chiếc váy đỏ rất hợp nhau. Người đàn ông ôm lấy cô gái bên cạnh một giây trước khi cửa thang máy khép lại.
“Tống Lê”
Hứa Từ nhẹ giọng trấn an cô, bởi vì chạy quá nhanh tim anh vẫn đang đập dồn dập gần như muốn phá vỡ lồng ngực ra. Anh sợ hãi mình đến muộn một giây thôi sẽ khiến cô phải đối mặt với những câu hỏi ác độc này. Nhưng anh chạy đến cô vân xnghe được những lời đó. Hứa Từ che tai của cô lại, nụ hôn run rẩy dừng trên khuôn mặt cô.
“Không cần nghe những lời đó.”
Đó đều là những lời không tốt, khiến người ta bẩn tai. Tống Lê ngửi được mùi mộc hương trên người cô, nó mang đến cho cô cảm giác an toàn. Tay cô đặt trên lưng anh, nhẹ nhàng nói
“Vâng”
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Từ cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, áo khoác cô để ở hậu trường anh không kịp lấy, vì thế anh cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
“Lát nữa là Nhạc Phong đến đón em. Đừng sợ chỉ là hỏi em một chút thôi. Không cần lo lắng, hỏi em cái gì thì trả lời cái đó. Anh chờ em ở bên ngoài. Muộn thế nào cũng chờ em. Đói bụng về nhà anh sẽ nấu mì cho em”
Rõ ràng người bị đưa về cục cảnh sát là cô nhưng Hứa Từ có vẻ còn lo lắng hơn cô.
“Được”
Tống Lê cười
“Em muốn thêm trứng, không muốn giảm béo muốn ăn nhiều một chút béo hơn một chút”
Hứa Từ hôn lên trán cô, tay không buông ra chút nào.
“Được”
Khi Nhạc Phong dẫn người đi Hứa Từ cũng đi theo lên xe.
Trương Trọng Huân chờ bọn họ ở cửa. Cảm xúc của Tống Lê ổn định được nữ cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn.
Hứa Từ ngồi bên ngoài Trương Trọng Huân đến nói với anh
“Cô anh sẽ không nhanh được về như vậy”
Hiện giờ chứng cứ bất lợi đối với Tống Lê. Không chỉ có chiếc găng tay da kia mà dao tìm được ở hiện trường cũng có dấu vết để lại, vân tay và DNA đều là của Tống Lê.
Mặc dù Hứa Từ khăng khăng nói không thể nào hơn nửa tỏ vẻ buổi tối hôm đó Tống Lê vẫn luôn ở cùng anh. Nhưng Trương Trọng Huân nói
“Cô ấy đến chỗ anh là mười giờ tối nhưng chín giờ mười lăm Cam Can đã chết.”
Hứa Từ tức giận cười
“Ý của anh là Tống Lê giết một người đàn ông trưởng thành xong còn có hứng thú đến làm tình với tôi sao?”
Trương Trọng Huân không phải có ý này
“Sự việc chưa điều tra xong chúng ta không thể đưa ra kết luận trước. Nhưng theo khách quan phân tích thì tình huống hiện giờ rất bất lợi đối với cô ấy”
Anh ta nói chính là sự thật.
Nếu không phải nể mặt Hứa Từ lại biết Hứa Từ đang ở bên cạnh Tống Lê Trương Trọng Huân không có khả năng khách khí mời Tống Lê đến cục cảnh sát như vậy.
Đêm nay cô đến đây không thể có thể đi ngay được.
Cô không mang theo cái gì, Hứa Từ dù dẫn theo cũng không được nhưng ít nhất làm cô mặc ấm một chút.
Một bộ lễ phục dù xinh đẹp như thế nào cũng không được.
Tháng chạp trời đông giá rét nhiệt độ không khí thấp. Cục cảnh sát điều kiện kém như vậy không có máy sưởi, điều hòa chỉ có thể làm mát không thể làm ấm. Hứa Từ ngồi ở ghế dài bên ngoài hành lang, hiển nhiên đã bình tĩnh hơn nhiều. Mọi người đi ngang qua có thể thấy được sự kiên định và chấp nhất trong ánh mắt của anh.
Giọng anh trầm ổn như nước
“Tôi biết rồi đội trưởng Trương”
“Nhưng tôi sẽ chờ cô ấy ở đây đến khi cô ấy đi ra mới thôi.”