Chương 18 - THƯ TÌNH ĐÊM QUA

Nửa tháng trước Tống Lê có đến thăm Vũ Thư quán một lần. Cửa vẫn vắng vẻ như trước Trần Vũ Phồn thản nhiên ngồi uống trà bên cửa sổ.

Bên ngoài trời mưa to tầm tã, người cô ướt nhưng quần áo không ướt. Cô may mắn hơn không chật vật như hai tháng trước.

Tống Lê đặt ô vào xô nhựa trước cửa, bước vào rót chén trà nóng

“Tôi không trông vậy vào cô có thể tìm ra vị đạo trưởng nào đó. Người sắp kế thừa di sản trăm triệu cũng không quản cửa hàng này sống hay chết.”

Trần Vũ Phồn đạm cười hỏi

“Nói đi đến đây làm gì?”

“Đến lấy ô!”

“Không phải cô để ở cửa sao?”

“Ở cửa kia là của tôi”

Tống Lê nói

“Tôi đến lấy chiếc ô hai tháng trước Hứa Từ để ở đây.”

Đã mười tám mười chín ngày, một chiếc ô năm sáu mươi đồng có thể khiến cô nhớ thương đến tận bây giờ.

Trần Vũ Phồn cũng không đoán ra tâm tư của cô.

“Giải quyết xong Trương Mặc, tiếp theo là ai?”

Tống Lê hỏi cô

“Cô hi vọng là ai?”

Người chán ghét cô nhiều nhưng người đắc tội cô không nhiều lắm. Huống chi trước khi cô ra nước ngoài Tống Y đã thay cô giải quyết không ít. Cá lọt lưới giống như Trương Mặc là số ít.

“Tôi làm sao biết được?”

Trần Vũ Phồn chính là chủ quán mà cô thuê, cô ấy hay nói đùa

“Tôi hi vọng cuối cùng cô không đứa Kiếm sát trưởng Hứa của cô vào đi. Tôi đoán lúc đó cô đối với anh ấy là vừa yêu vừa hận.”

Tống Lê nhìn chén trà ánh mắt trống rỗng. Bên ngoài trời mưa vui sướng đầm đìa nhưng cô cũng không có cảm giác thoải mái.

“Tôi hận anh ấy cái gì đâu?”

“Hận và yêu khó tìm lý do giống nhau. Nếu cứ cố tìm cũng có nhưng trên cơ bản không có sự ăn khớp đáng nói. Bác sĩ mà cô quan tâm chắc đã nói với cô. Người bị chứng trầm cảm không chữa khỏi sẽ hay hận. Có thể để giảm bớt hận ý trong lòng mình mà bắt buộc mình yêu một người không nên yêu. Những hai tình huống này đều thống khổ.”

“cô nói đó không phải chứng trầm cảm. Mà có triệu trứng của bệnh thần kinh”

Tống Lê lúc này mới cười

“Cô không cần nói hươu nói vượn, a Từ của tôi nghe xong sẽ đau lòng.”

“Tôi chỉ đùa một chút, cô khỏe tôi đương nhiên vui rồi.”

Tống Lê nhìn thấy cô ấy đang đọc một quyển sách giải trí

“Đây là cái gì?”

“Nói về tính cách phân liệt.”

Trần Vũ Phồn đưa cho cô xem

“Mấy hôm trước nói chuyện phiếm với người cảnh sát kia, nghe nói cục cảnh sát bọn họ vốn có một người đi nằm vùng tốt nhưng kết quả lại làm phản. Cuộc đời mỗi người phần lớn thời điểm là không khống chế được.”

Tống Lê không có hứng thú

“Cô thật có hứng thú đối với mấy chứng bệnh kỳ quái này. Cảnh sát kia là Nhạc Phong? Anh ta sao lại đến nữa?”

Nhớ đến mấy tháng trước bọn họ nói không có gì thoải mái. Trần Vũ Phồn cười không nói giọng thản nhiên:

“Ai không yêu chị mày chứ?”

Trợ lý đã gọi điện giục mấy lần, nhân viên cửa hàng lấy ô ta, Tống Lê lập tức muốn rời đi. Trần Vũ Phồn hỏi cô

“Không phải cô hi vọng anh ta không phải yêu vì áy náy sao? Chín năm đã qua, kiêu ngạo của cô đã thỏa hiệp rồi? Cũng bỏ qua được tình yêu không thuần túy này?”

Hứa Từ sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện này, sớm một chút hay muộn một chút đều giống nhau.

Khi cô không ở đây, chính anh đã đi tìm hiểu phát hiện chân tướng của từng chuyện mà cô là mình đã che dấu tốt. Đều là lý do cô rời anh đi.

Nếu không miệt mài theo đuổi căn bản sẽ không tìm thấy đúng sai.

Hơn mười tuổi cô không chịu nổi những chửi bới này anh cũng ngây ngô không có cách nào thay anh chứng minh tình yêu mãnh liệt chôn dưới đáy lòng.

Tống Lê buông tay đang nắm chặt chiếc ô kia ra, cười

“Vậy cô cứ coi như tôi đã bệnh không nhẹ di, hiện giờ tôi chỉ cần anh ấy yêu tôi, cách nào cũng được.”

Năm ấy khi ở Maxcova Tống Lê đã làm các loại trị liệu nhưng không có hiệu quả.

Bác sĩ nói cô không có triệu trứng giống như người trầm cảm, nhưng là người bệnh quá ngoan cố.

Tống Y đã đổi năm bác sĩ cho cô. Bác sĩ thứ tư là bác sĩ kiên nhẫn nhất.

Mỗi lần đến văn phòng của cô ấy đều có một lọ hoa tươi. Mỗi ngày đều không giống nhau.

Bác sĩ nói với cô đó là ông xã tặng, ông ấy đã trồng một vườn hoa vì bà

“Ông xã tôi là chuyên gia sinh vật tính cách tẻ nhạt cũng không thích giao tiếp với người khác. Tất cả mọi người nói ông ấy quái gở khó sống chung nhưng thật ra ông ấy là người dịu dàng, thậm chí mỗi một loại lá ông ấy đều đặt tên”

Bác sĩ tặng cô một chiếc lá

“Đây là vi lạp?”

“Vi lạp?”

“Đúng vậy, có nghĩa là tín nhiệm.”

Bác sĩ cười nói

“Đôi khi vợ chồng chính là sự tín nhiệm của mình. Tôi thấy trên tay cô có hai chữ XC? Đó là người con trai cô thích đúng không?”

Bệnh trầm cám cuối cùng sẽ có khuynh hướng tự sát, Tống Lê không có. Cô chỉ đơn thuần ăn không ngon, thể trọng ngày càng gầy. Rõ ràng cô không muốn như vậy nhưng không biết vì sao không khống chế được bản thân mình. Cô nghĩ nếu có một ngày cô thật sự ngốc đến mức tự sát thì nhìn thấy Hứa Từ chắc chắn vẫn tiếc nuối.

Thế giới này có nhiều thứ chán ghét nhưng chỉ có Hứa Từ là cô thích nhất

“Không phải.”

Tống Lê cúi đầu trả lời

“Anh ấy cũng là vi lạp của tôi…”

Tống Lê ngủ không theo quy luật thường xuyên bị tỉnh giấc, cứ ba bốn giờ lại tỉnh, lặp lại một cách tuần hoàn như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô ngủ một giấc hoàn chỉnh.

Trong mơ cô trở lại một năm cô gặp Hứa Từ. Từ trong nhà chạy ra đầu óc trống rống, trên đường đều là người xa lạ. Cô không có chỗ nào để đi. Chỉ biết chạy hơn mười km chính là bệnh viện bác làm.

Không ai ở lúc bất lực nhất không khát vọng có người ôm mình, cho dù là người xa lạ.

Đâm ngã Hứa Từ cô biết mình nguy rồi. Cặp sách của chàng trai rơi đầy trên mặt đất, con mèo trong lòng ngực bị hoảng đã chạy ra ngoài, anh xoa xoa khủy tay đứng lên ánh mắt đặc biệt lạnh.

Nhìn thấy chân của cô hơi giật mình sau đó chỉ hỏi cô một câu

“Có đau không?”

Cô đã không còn cảm giác đau nữa. Cô chạy mười kim cũng không cảm thấy đau, nhưng khi tay anh đụng vào chân cô lại đau đến phát run

“Tôi đưa em đi bệnh viện.”

Anh nhíu mày. Tống Lê vốn muốn đến bệnh viện tìm bác.

Nhưng hôm nay cô nghe hàng xóm xì xào, nói trong nhà có tiểu hồ ly tinh cũng không biết khi nào đại hồ ly tinh mang cô đi.

Gió thổi khiến cả người anh nhìn mỏng manh, yết hầu đau khó nén, Tống Lê theo bản năng lắc đầu nói không cần, quên đi.

Hứa Từ nhíu mày bảo cô về nhà cô cũng không quay về.

Phản nghịch đến cưc điểm, còn rất khó bảo. Hứa Từ mềm lòng giúp cô tiêu độc, sau đó cô giống như con mèo bò lên lưng anh.

Nhưng Tống Lê thông minh hơn con mèo kia một chút. Cô là con hồ lý biết làm thế nào để mê hoặc lòng anh, làm thế nào để anh thẹn quá hóa giận.

“Em muốn quấy quýt với tôi đến khi nào?”

Hứa Từ thực tức giận, cô hẳn phải sợ chết khiếp nhưng đèn đường tối đi một chút cô bắt đầu trêu cợt anh

“Nếu em trốn vào trong kho hàng, tôi sẽ không bôi thuốc cho em nữa.”

Hứa Từ cầm lấy mắt cá chân của cô. Trong ngõ nhỏ có một kho hàng bỏ hoang rất nhỏ, chỉ đủ chứa hai người và một con mèo.

Bên trong rất tối còn có rất nhiều bụi. Hứa Từ mỗi lần thấy cô ngồi trong này đều nhíu mày giống như con mèo chán ghét kia vậy.

Tống Lê giúp anh soi sáng bằng điện thoại, những vết bẩn trên chân đều lau khô, những viên đá vụn đều được lấy ra, anh dùng đồng phục lau cho cô khiến cô đau thốt ra tiếng, rụt chân lại. Hứa Từ dùng sức giữ chân cô lại

“Đừng trốn”.

Lúc này ánh mắt anh dịu dàng đi một chút nhưng vẫn thật hung.

Tống Lê rầu rĩ nói:

“Không trốn mới là đồ ngốc.”

Anh đột nhiên đáp trả

“Không đi giày mới là đồ ngốc”

Tống Lê không nói với anh vì sao cô chạy đến đây giống như cô chưa bao giờ hỏi anh vì sao tan học muốn ở lại đây chăn mèo.

Ở thời kỳ trưởng thành mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

Hứa Từ nghĩ đến nhiều nhất bí mật của cô chính là cô gái phá phách hư hỏng. Cãi nhau với ba mẹ trốn nhà đi. Có thể yêu sớm với tên côn đồ xã hội nào đó. Chỉ cần anh tan học đi qua nơi này sẽ thấy cô ở đây. Đôi khi đi giày đôi khi không. Những vết thương trên chân vừa lạnh lại bắt đầu đổ máu.

Anh chưa từng gặp người không thương đôi chân của mình như vậy.

Ngày cuối cùng đó có tên côn đồ hỏi cô có muốn đến quán Net chơi trò chơi không, Tống Lê đồng ý đi nhưng bướng bỉnh đứng đó không chịu đi như là đang đợi ai đó.

Mấy hôm trước Hứa Từ đã dọa cô

“Nếu em không muốn hai bàn chân cô khỏi lần sau tôi sẽ không mang thuốc đến nữa.”

Anh thường xuyên nói dọa cô như vậy nhưng chưa từng nuốt lời.

Anh nói anh sẽ chăm sóc cô đến khi vết thương của cô khỏi.

Qua hai ngày cô mới mờ mịt ý thức được thật ra ngày đó anh nói rất thật

“Không phải tối nào tôi cũng đi ngang qua đây. Rời nhà trốn đi không phải là chuyện gì tốt. Từ đây đi ra rẽ trái bốn trăm mét có quán và bệnh viện, bên cạnh đó có mấy tên côn đồ hỏi han em cũng không cần để ý, đưa kẹo cao su cũng không được nhận, nháo tính tình xong thì trở về nhà”

Lần đầu tiên cô nói nhiều như vậy. nhưng cô không nghe được đây là những lời từ biệt.

“Tống Lê, thân thể của mình phải tự mình bảo vệ.”

Vì đuổi theo con mèo, anh quay lưng lại phía cô đi xuyên qua ngõ nhỏ, nhưng khi đi còn nhắc nhở cô phải đi giày mới đi được đường xa.