Chương 1 - Thử Thách Nghèo Khó

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 1.

Khi tôi lấy Lục Cảnh Chiêu, anh ta chẳng có gì trong tay, thậm chí còn gánh món nợ hơn chục triệu.

Vì anh ta, suốt năm năm, tôi làm cùng lúc ba công việc.

Tôi trả hết “nợ” cho anh, nuôi anh và con trai chúng tôi – Lục Tinh Dã.

Tôi chưa từng than vãn, tin rằng khổ tận rồi sẽ cam lai.

Tuần trước, công ty anh ta cuối cùng cũng nhận được một khoản đầu tư khổng lồ. Chúng tôi ôm nhau ăn mừng, tôi đã nghĩ rằng những ngày tốt đẹp sắp tới.

Hôm nay, tôi thấy anh ta trên bản tin tài chính.

Anh mặc vest chỉnh tề, được gọi là “người thừa kế duy nhất của đế quốc nghìn tỷ”, đang trò chuyện vui vẻ với “nhà đầu tư” – Trình Vi Nguyệt.

Tiêu đề bài báo là: “Thiếu gia nhà họ Lục hoàn thành ‘thử thách nghèo khó’ 5 năm, chứng minh với hội đồng quản trị năng lực gây dựng sự nghiệp từ con số không.”

Tôi thất thần trở về nhà.

Con trai năm tuổi của tôi – Lục Tinh Dã – đang chơi mẫu robot giới hạn mới nhất.

Nó ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, xa lạ hệt như cha nó, nhìn tôi.

“Bố đã nói hết với con rồi.”

“Mẹ, mẹ không vượt qua được bài kiểm tra. Mẹ quá ham tiền.”

Câu nói ấy như một viên đạn lạnh băng xuyên thủng màng tai, nổ tung trong đầu tôi.

Tôi nhìn Lục Tinh Dã – đứa con tôi tự tay sinh ra – nó cúi đầu tiếp tục nghịch con robot giới hạn mà tôi đã phải thức ba đêm liên tục làm thiết kế ngoài giờ mới mua được.

Khuôn mặt giống hệt Lục Cảnh Chiêu ấy mang một vẻ lạnh lùng mà một đứa trẻ năm tuổi không nên có.

“Tinh Dã, con… con đang nói gì vậy?”

Cổ họng tôi nghẹn lại, từng chữ thốt ra đều khó khăn.

“Bố đã nói với con rồi. Bố bảo, phụ nữ thực sự cao quý sẽ không suốt ngày nhắc đến tiền. Mẹ thì ngày nào cũng tính toán tiền điện nước, vì siêu thị giảm giá mà chạy hai con phố, còn nổi giận chỉ vì con làm hỏng một món đồ chơi.”

“Đó không phải là giận, mà là mẹ…”

“Bố nói đó là tầm nhìn hạn hẹp.” Nó cắt ngang lời tôi, lạnh lùng lặp lại, “Bố bảo mẹ chỉ nhìn vào lợi ích vụn vặt trước mắt. Tình yêu của mẹ vừa rẻ mạt, vừa nặng nề.”

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức không thể thở nổi.

Từng đồng tôi chắt chiu cho gia đình này, từng chút thể diện tôi bỏ đi để trả món nợ hơn chục triệu của Lục Cảnh Chiêu, cánh tay bỏng rát khi làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, cơn chóng mặt sau hàng chục giờ tăng ca liên tục ở viện thiết kế…

Tất cả những điều đó, trong mắt cha con họ, lại trở thành “tầm nhìn hạn hẹp” và “quá yêu tiền”.

Tôi ngồi xuống, định nắm lấy tay con, nhưng nó tránh đi với vẻ ghét bỏ.

“Đừng chạm vào robot của con. Mẹ mua không nổi đâu.”

Mua không nổi? Hóa đơn mua hàng vẫn đang nằm yên trong ví tôi.

Tôi há miệng, nhưng chẳng phát ra nổi âm thanh nào.

Tôi đứng lên, bước lùi loạng choạng, lưng đập vào bức tường lạnh lẽo.

Ánh mắt tôi quét qua phòng khách, cuối cùng dừng lại trên bàn trà.

Ở đó, một tập giấy tờ và một tấm séc nằm lặng lẽ.

“Đơn ly hôn.”

Tên Lục Cảnh Chiêu đã ký sẵn, nét chữ bay bổng như chính dáng vẻ đắc thắng của anh ta trên bản tin tài chính.

Bên cạnh là tấm séc. Đây chính là “phí thôi việc” cho năm năm thanh xuân cho mấy công việc cùng vô số đêm không ngủ của tôi.

Buồn cười là, mới tuần trước thôi, chúng tôi còn ôm nhau ở chính căn nhà này để ăn mừng.

Anh ta nói:

“Uyển Uyển, ngày khổ cực của chúng ta đã hết. Từ nay anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”

Bây giờ nghĩ lại, đó chẳng qua chỉ là câu thoại cuối cùng trước khi “bài kiểm tra” kết thúc.

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, màn hình nhấp nháy hai chữ “Chồng yêu”.

Tôi máy móc bấm nghe.

“Thấy rồi chứ?” – giọng Lục Cảnh Chiêu từ loa điện thoại truyền đến, không chút hơi ấm.

“Tô Uyển, ‘thử thách nghèo khó’ của chúng ta kết thúc rồi. Chúc mừng em đã đồng hành với anh suốt chặng đường. Nhưng tiếc là… em bị loại.”

“…Bài kiểm tra?”

Cuối cùng tôi cũng tìm lại được giọng nói của mình, nhưng khô khốc như giấy ráp.

“Đúng. Bài kiểm tra.” Anh ta khẽ bật cười, tiếng cười đầy chế nhạo.

“Anh cần chứng minh với hội đồng quản trị rằng, ngay cả khi ở trong hoàn cảnh bết bát nhất, anh vẫn có thể thu hút một người bạn đời trung thành, và gây dựng sự nghiệp từ con số không. Trình Vi Nguyệt là nhà đầu tư của anh, cũng là vị hôn thê thực sự. Còn em, chỉ là một người được anh chọn ngẫu nhiên để đóng vai ‘vợ’ trong cuộc thí nghiệm xã hội này.”

“Vậy… món nợ hơn chục triệu kia…”

“Ồ, đó chỉ là cách khác để gọi ‘vốn khởi nghiệp’. Không nói như vậy thì làm sao thử được phẩm chất con người dưới áp lực cực hạn?”

“Lục Cảnh Chiêu” – tôi nghiến từng chữ, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay – “Anh là đồ khốn đúng không?”

“Vậy sao? Nhưng ‘đồ khốn’ này giờ là người thừa kế khối tài sản nghìn tỷ. Tô Uyển, cầm tấm séc đó và rời đi cho tử tế. Đừng để anh khinh thường bộ dạng cuối cùng của em.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)