Chương 2 - Thử Thách Đăng Ẩn Danh Của Tôi
Tim tôi bỗng giật thót một cái, kế tiếp liền quay người lại , và cũng nhanh chóng đắp nụ cười nịnh nọt lên mặt.
"Bản kế hoạch cứ để đó đã , tối nay có tiệc rượu, cô đi cùng tôi ."
Tăng ca? Lại còn là tăng ca tiếp rượu? Tôi là loại người rẻ tiền lắm sao ?
Ngay khi tôi đang vắt óc tìm lý do từ chối, thì Kiều Mộ đã thản nhiên bồi thêm một câu:
"Tiền làm thêm giờ tính gấp 3 lần lương."
"Được thôi ạ! Kiều tổng!"
Nói gì mà rẻ tiền hay không rẻ tiền nghe xa lạ thế, làm gì có ai đứng trước Thần Tài mà lại không vẫy đuôi cho được ?
3
Bữa tiệc tối nay là để chiêu đãi đối tác quan trọng của công ty.
Tài xế ngồi phía trước lái xe, Kiều Mộ ngồi bên cạnh tôi trong bộ vest sẫm màu, dáng người cao ráo thẳng tắp, khí chất lạnh lùng sang trọng, khiến tôi ngồi bên cạnh có cảm giác như đang mặc… một cái giẻ lau.
Khoan đã , trong chiếc xe sang nội thất cao cấp và trầm ổn đến thế này , sao lại có mùi gì lạ lắm nhỉ?
Ồ, là mùi nghèo kiết xác toát ra từ người tôi …
Xe đang bon bon chạy trên đường thì tài xế bất ngờ cho xe rẽ ngoặt, tôi không kịp chuẩn bị , nên cả người liền ngã chúi về phía Kiều Mộ.
Mặt tôi áp sát vào vai anh , mùi bạc hà thanh mát lập tức xộc vào mũi, giống hệt mùi hương đêm hôm đó.
Vậy nên… đêm đó, người ôm tôi cả đêm thật sự là Kiều Mộ sao ?
Chính là Kiều Mộ đang ngồi trước mặt tôi , mà lúc này lại cao cao tại thượng đến thế?
Tôi vội lắc đầu, cố gắng xua tan những ảo tưởng viển vông vừa trỗi dậy trong đầu. Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được một ánh mắt như thiêu đốt khiến má tôi nóng bừng lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên Kiều Mộ đang nhíu mày nhìn tôi , sau đó anh lại cúi mắt xuống nhìn vai mình .
Tôi theo hướng mắt anh nhìn sang, chỉ thấy trên bộ vest sẫm màu là một vệt phấn nền trắng bệch, trông nổi bật vô cùng.
“Kiều tổng, xin lỗi ! Tôi … tôi phủi sạch cho anh ngay đây!”
Tôi hoảng hốt, tay chân luống cuống, liền phủi lia lịa như gà mổ thóc. Thế nhưng vệt trắng chướng mắt ấy vẫn trơ trơ không chịu rời đi .
Không ngờ thứ phấn nền rẻ tiền này , lên mặt thì mốc meo, còn lên vest hàng hiệu lại bám chắc như keo sơn thế này .
Tôi càng hoảng nên càng phủi mạnh tay, đến mức tiếng bộp bộp phát ra rõ ràng khiến tài xế phía trước phải liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu.
Kiều Mộ mặt mày xanh mét, cuối cùng anh đành phải đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi , rồi trầm giọng nói :
“Được rồi , đừng phủi nữa. Không sao đâu .”
Tôi ngượng đến mức chỉ muốn độn thổ, nghe anh nói vậy tôi lập tức rụt tay về, tôi ngoan ngoãn ngồi im lặng một lúc lâu rồi mới cố gắng mở miệng để vớt vát chút thể diện:
“Kiều tổng, lát nữa nếu cần tôi thuyết trình kế hoạch, hay cần phối hợp với anh uống rượu… anh cứ dặn dò ạ.”
Kiều Mộ liếc sang tôi một cái:
“Cô chỉ cần đừng uống say, đừng làm loạn là được .”
Tim tôi nghẹn lại , chỉ có thể gượng gạo cười giả lả, ngoan ngoãn gật đầu:
“Đã rõ, Kiều tổng yên tâm.”
Bầu trời bên ngoài dần tối. Chiếc xe sang trọng rẽ vào một con đường yên tĩnh, rồi chậm rãi dừng lại .
Tôi lóng ngóng loay hoay mãi không mở được cửa xe, cuối cùng phải để Kiều Mộ nghiêng người giúp tôi mở cửa.
“Haha… cảm ơn Kiều tổng.”
Tôi xấu hổ cúi đầu chui xuống xe, vừa ngẩng lên đã thấy trước mắt là một căn biệt thự cổ kính sang trọng đến mức khiến người ta nghẹn lời.
Muốn phá tan bầu không khí ngượng ngập, tôi liền buột miệng đùa một câu:
“Ngốc thật, ai lại đi mở hội quán ở cái nơi hẻo lánh thế này chứ… không biết có ma không nữa, haha…”
Kiều Mộ im lặng trong vài giây, sau đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Đây là biệt thự riêng của tôi .”
Ngay khi câu nói vừa dứt, anh liền sải bước đi thẳng vào trong.
Tôi đứng đơ vài giây, lòng như tro tàn, đành lẽo đẽo theo sau . Trong đầu chỉ còn một ý niệm: phải bắt đầu tính đến chuyện tiền thuê nhà sau khi bị đuổi việc.
Anh đưa tôi đi thẳng vào phòng tiệc trong biệt thự, vừa vào trong đã thấy khách khứa đến đông đủ từ sớm.
Ông chủ đối tác họ Trương đón tiếp rất niềm nở, phía sau còn có vài tùy tùng theo cùng. Vừa thấy Kiều Mộ, ông ta đã cười rạng rỡ tiến lên:
“Ái chà! Kiều tổng, vị này là…?”
“Trợ lý của tôi , Tô Nhan.”
Tiệc rượu thì dĩ nhiên không thể thiếu rượu. Bên phía đối tác vừa rót rượu cho tôi , vừa khách sáo nói vài câu:
“Cô Tô có thể cùng Kiều tổng tham dự buổi tiệc này , chắc chắn là được ngài ấy rất tin tưởng. Trợ lý vừa xinh đẹp lại có năng lực như cô, đúng là hiếm có khó tìm.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bàn tay lớn bất ngờ đặt lên miệng ly, ngăn tôi nâng lên.
“Tửu lượng cô ấy kém, để tôi .”
Vừa dứt lời, Kiều Mộ liền cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn trong một hơi .
Nhờ có anh chắn phía trước , qua mấy vòng xã giao, tôi thế mà không phải uống đến một giọt rượu vang nào.
Thừa lúc mọi người không chú ý, tôi ghé sát lại , thì thầm bên tai Kiều Mộ:
“Kiều tổng, anh có phải … hiểu lầm gì về tửu lượng của tôi không ?”
Có lẽ vì lúc nãy uống hơi gấp, trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một tầng sương mờ mịt.
Anh nghiêng người , từ từ áp sát lại gần tôi , hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai:
“ Tôi hoàn toàn không có niềm tin vào khả năng tự chủ của cô sau khi say rượu.”