Chương 6 - Thói Quen Thầm Kín
Cô ta bật khóc như một đứa trẻ, nước mắt thấm ướt cổ áo anh ta.
Dập tắt ba phần tức giận còn sót lại trong lòng Tiêu Cảnh Mặc.
Tuy nhiên, lần này anh ta không dỗ dành.
Diệp Thất Thất đã bị anh ta nuông chiều đến hư rồi, nên cần phải cho cô ta một bài học.
“Hôm đó, ở buổi tiệc, anh nghe thấy em nói… muốn sau này chia tay. Tim anh gần như vỡ vụn.
“Em chỉ muốn lưu lại những kỷ niệm đẹp của chúng ta, để sau này còn nhớ. Nhưng lúc đó em quá buồn, đầu óc rối bời, quên đặt quyền riêng tư.
“Đến khi em phát hiện ra thì… khắp nơi đã là tin tức của hai chúng ta. Em sợ làm phiền thêm cho anh, nên không dám làm gì nữa…”
Cơ thể mềm mại run rẩy trước ngực khiến Tiêu Cảnh Mặc hoàn toàn mềm lòng.
Anh ta dịu dàng dỗ dành:
“Bảo bối, đừng khóc nữa, anh không trách em đâu.
“Được rồi được rồi, là lỗi của anh… anh xin lỗi… anh đã hiểu lầm Thất Thất của anh rồi.”
Trong lời xin lỗi ấm áp của người đàn ông…
Diệp Thất Thất ngẩng mặt lên, nụ cười rạng rỡ không hề vương một giọt nước mắt.
Lén lút, xảo quyệt mà đắc thắng.
10
Tiêu Cảnh Mặc đã dùng tài khoản chính thức của Tập đoàn Tiêu Thị…
Không hề báo trước cho tôi, công khai thừa nhận chuyện yêu đương ba năm với Diệp Thất Thất.
Khi tôi cùng luật sư đến công ty tìm Tiêu Cảnh Mặc…
Diệp Thất Thất đang được nhân viên vây quanh ở giữa, ai nấy đều tò mò hỏi về ngày cưới của cô ta với Tiêu Cảnh Mặc.
Nhìn thấy tôi…
Diệp Thất Thất liền nở một nụ cười đắc thắng.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến công ty của Tiêu Cảnh Mặc, không ai ở đây nhận ra tôi.
Đặc biệt là khi tôi không hề đặt lịch hẹn, vẫn thản nhiên bước vào văn phòng của Tiêu Cảnh Mặc…
Mọi người bắt đầu xì xào đoán tôi là ai.
Sau khi thấy nụ cười của tôi…
Diệp Thất Thất có phần lo lắng tôi sẽ phá chuyện, khẽ cắn môi định theo sau tôi vào phòng.
Nhưng bị trợ lý của Tiêu Cảnh Mặc – người đã làm việc với anh ta nhiều năm – ngăn lại ngay tại cửa.
“Cô Diệp, tổng giám đốc đã dặn, cô không được vào.”
Thấy cô ta có vẻ không vui.
Trợ lý mỉm cười nói thêm:
“Chiếc nhẫn kim cương kiểu trứng bồ câu mà cô chọn hôm qua tổng giám đốc đã cho người mang đến, đang đợi cô thử ở phòng họp. Nhà thiết kế váy cưới cũng đang đợi cô.”
Trong văn phòng.
Tiêu Cảnh Mặc nhìn thấy luật sư đi cùng tôi thì hơi sững lại.
Một tiếng trước…
Tôi còn giả vờ tức giận nhắn tin hỏi anh ta rốt cuộc bài đăng đó là có ý gì.
Ngay sau đó, Tiêu Cảnh Mặc gọi điện tới.
Anh ta lắp bắp giải thích, sợ tôi tổn thương, cuống quýt nói:
“Nancy, em nghe anh nói, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”
Tôi không đủ kiên nhẫn để nghe hết.
Lạnh giọng ngắt lời:
“Tôi sẽ đến công ty, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Lúc này, luật sư của tôi đã đặt bản thỏa thuận ly hôn được chuẩn bị sẵn lên bàn trước mặt Tiêu Cảnh Mặc.
Anh ta run giọng, mắt đỏ hoe không dám tin:
“Nancy, em muốn ly hôn với anh?
“Dựa vào đâu em đòi ly hôn? Lúc kết hôn chúng ta từng hứa sẽ bên nhau trọn đời mà?”
Nhìn bộ dạng giả vờ đáng thương, khiến người khác buồn nôn của Tiêu Cảnh Mặc…
Tôi bất giác sững lại một chút.
Khi đó, vì sao tôi lại bất chấp tất cả mà chọn kết hôn với anh ta nhỉ?
Rốt cuộc là điều gì ở anh ta khiến tôi động lòng?
Không đợi tôi mở lời, luật sư đã thay tôi cười nhạt:
“Anh Tiêu, theo những gì chúng tôi nắm được, chính phía anh và nhà họ Tiêu là người đề nghị ly hôn trước. Cô Cố chỉ đang làm theo đúng ý anh mà thôi.”
11
Biểu cảm đau khổ trên mặt Tiêu Cảnh Mặc lập tức đông cứng.
Anh ta vô thức né tránh ánh nhìn của tôi, sắc mặt tái nhợt.
“Nancy, anh đâu có thật sự muốn ly hôn… chỉ là đóng kịch với bên ngoài thôi.”
Tiêu Cảnh Mặc cuống cuồng nắm lấy tay tôi.
Không ngừng mong tôi hiểu cho nỗi khổ của anh ta.
“Giờ ai cũng nghĩ anh và Thất Thất là một cặp, nếu giờ anh phủ nhận thì chẳng ai tin cả.
“Nancy, chỉ có em biết anh phải vất vả thế nào mới ngồi được vị trí này. Nhà họ Tiêu không chấp nhận bất kỳ scandal nào, anh buộc phải ủy khuất em. Chúng ta giả ly hôn một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống, rồi mình tái hôn.”
Tiêu Cảnh Mặc càng nói càng thấy mình có lý, còn ra vẻ an ủi tôi:
“Nhưng em yên tâm, dù anh phải cưới Thất Thất trước mặt người khác, nhưng trong lòng anh, vợ anh mãi mãi là em.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Ánh mắt châm chọc khiến Tiêu Cảnh Mặc có chút xấu hổ.
Anh ta biết chuyện này quả thật làm tôi chịu thiệt.
Cắn răng, anh ta đưa ra lời hứa:
“Cho anh một năm, anh nhất định sẽ ly hôn với Thất Thất. Đến lúc đó, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa. Nancy, em sẽ giúp anh chứ?”
Tôi không hiểu Tiêu Cảnh Mặc lấy đâu ra sự tự tin ấy.