Chương 4 - Thói Quen Thầm Kín
Chính tai tôi nghe thấy.
Hôm đó là tiệc sinh nhật của một người bạn, Tiêu Cảnh Mặc không báo tôi một tiếng.
Anh ta thản nhiên dẫn Diệp Thất Thất tới trước.
Vừa chào hỏi xong, tôi liền đến sau, một mình lẻ loi xuất hiện.
Bạn chung của hai chúng tôi thay tôi bất bình:
“Cảnh Mặc, những dịp như hôm nay, lẽ ra cậu nên dẫn Nancy đến cùng mới phải.
“Đừng quên cô ấy mới là vợ hợp pháp của cậu.”
Tiêu Cảnh Mặc vẫn còn giận, mặt lạnh như tiền.
Nhưng rồi anh ta cũng nhận ra — xung quanh ai cũng đi theo cặp, chỉ có tôi là lẻ bóng một mình.
Một cảm giác xót xa khó tả quặn lên trong lòng anh ta.
Tiêu Cảnh Mặc bắt đầu hối hận.
Anh ta buông Diệp Thất Thất ra, cứng rắn kéo tôi vào lòng.
“Nancy, cái tính ương bướng của em ấy, chỉ có mình anh chịu được thôi.”
Tôi không thể nhìn họ ung dung sống vui vẻ bên nhau, nhất định phải làm gì đó.
Thế nên tôi cố nuốt cơn buồn nôn, không vùng vẫy.
Thậm chí lúc đi ngang qua Diệp Thất Thất – người vừa bị Tiêu Cảnh Mặc bỏ lại – tôi còn không chút yếu đuối như trước.
Khẽ bật cười một tiếng.
Người đàn ông cũng nghe thấy, hài lòng cưng chiều vuốt nhẹ sống mũi tôi.
“Đúng rồi đấy, chỉ là một cô gái hợp mắt chút thôi, em tranh giành với cô ta làm gì?”
Môi anh ta kề sát môi tôi bằng một tư thế mập mờ, khẽ chạm nhẹ lên khóe môi.
“Tối nay, anh sẽ về nhà.”
Giữa buổi tiệc, tôi lấy danh nghĩa Tiêu Cảnh Mặc gọi Diệp Thất Thất tới.
Sau đó, lấy cớ đi vệ sinh.
6
Cửa phòng khép hờ.
Tiêu Cảnh Mặc đang dựa lưng vào ghế sofa, vẻ mặt say khướt, nghe bạn bè tò mò hỏi:
“Cảnh Mặc, tớ thấy cậu dạo này thay đổi nhiều thật đấy. Trước đây cậu đâu nỡ để Nancy chịu thiệt thòi. Lần này cậu nghiêm túc thật à?
“Dù cậu có cưng chiều Diệp Thất Thất đến mấy, cũng đừng có bỏ rơi Nancy. Bọn này không đồng ý đâu đấy!”
Đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra.
Người phụ nữ đứng ngoài cửa nuốt nước bọt liên tục vì căng thẳng.
“Không đâu. Thất Thất theo tôi ba năm, tôi có tình cảm với cô ấy, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến tình cảm dành cho Nancy.
“Tôi chỉ đang giận Cố Nam Hề. Cô ấy lén lút liên lạc lại với nhà họ Cố. Nhà đó đã từng sỉ nhục tôi như vậy, sao cô ấy không biết nghĩ cho tôi?”
Chuyện tôi và Tiêu Cảnh Mặc từng trải qua những gì…
Đám bạn đó là người rõ nhất.
Có người vỗ vai anh ta, nhẹ giọng an ủi:
“Cậu cũng nên thông cảm cho Nancy. Trước kia để cưới được cậu, cô ấy đã cãi nhau rồi bỏ nhà đi, cũng chẳng dễ dàng gì.
“Có lẽ do sự xuất hiện của Diệp Thất Thất khiến cô ấy thấy khó chịu, nên mới tìm về nhà mẹ tâm sự.”
Tiêu Cảnh Mặc nhớ lại sự nhục nhã mà nhà họ Cố từng dành cho mình, lửa giận bùng lên.
Anh ta hất mạnh tay người bạn đang đặt trên vai.
Hừ lạnh.
“Cô ấy đã có tôi rồi, tôi đối xử với cô ấy vẫn chưa đủ tốt sao?
“Hơn nữa, tôi cũng đã hứa thêm một thời gian nữa sẽ chia tay với Thất Thất. Cô ấy còn muốn tôi làm gì nữa đây?”
Diệp Thất Thất — người nghe trộm toàn bộ — bịt miệng chặt, mắt hoe đỏ.
Vừa định lặng lẽ rút lui…
Thì đã thấy tôi từ lúc nào đang đứng ngay phía sau.
Tôi nhếch môi cười.
Ngẩng cao đầu, lấy tư thế chính thất đường hoàng nhìn xuống cô ta.
“Biết vì sao hôm cô đến nhà tôi giương oai thị uy, tôi không động thủ với cô không?
“Không phải vì tôi sợ, cũng chẳng phải vì Tiêu Cảnh Mặc bênh cô. Mà là vì — trong mắt tôi, cô chẳng còn chút sức nặng nào.”
Diệp Thất Thất bị chọc giận đến nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn tôi.
Ánh mắt độc địa như muốn xé xác tôi ra thành từng mảnh.
Nhưng cô ta càng tức, tôi càng đắc ý.
“Khi hai người chia tay, Tiêu Cảnh Mặc sẽ không cho cô lấy một xu.
“Thẻ ngân hàng cô đang dùng, ngôi nhà cô đang ở đều là tài sản chung của vợ chồng tôi, tôi sẽ lấy lại hết.
“Còn bố mẹ và em trai cô, tôi rộng lượng coi như phần tiền công chăm sóc Cảnh Mặc ba năm qua.”
Tôi phủi tay.
Như người chiến thắng, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy cô ta sang một bên.
Đẩy cửa bước vào.
7
Cuối cùng, Tiêu Cảnh Mặc vẫn không cùng tôi về nhà.
Vì khi xe sắp đến cổng khu chung cư…
Cuộc gọi thứ ba mươi chín của Diệp Thất Thất đã được anh ta nhấn nút nghe.
Giọng cô ta qua điện thoại vẫn đang nức nở:
“Cảnh Mặc, em không biết mình làm rơi chìa khóa ở đâu nữa, trong hành lang còn có một người đàn ông cứ nói chuyện với em, em sợ lắm.
“Em biết anh đang ở bên chị ấy, em không muốn làm phiền hai người… anh gọi người giao đồ hộ mang chìa khóa đến cho em được không?
“A! Anh đừng qua đây…!”
Tiếng hét thất thanh của Diệp Thất Thất vang lên, rồi điện thoại bị ngắt đột ngột.
Tiêu Cảnh Mặc mặt mày tái mét vì lo.
Anh ta bật dậy ngay lập tức.
Lúng túng đến mức muốn lao tới giành vô lăng của tài xế.
“Quay đầu xe! Mau quay đầu lại! Thất Thất gặp nguy hiểm rồi!”
Tiêu Cảnh Mặc có thể không cần mạng, tôi thì không.
Tôi lập tức bảo tài xế dừng xe ven đường.
Chưa đợi anh ta mở miệng đuổi, tôi đã chủ động bước xuống xe.
Hành động này khiến Tiêu Cảnh Mặc xúc động rưng rưng.