Chương 1 - Thời Khắc Trả Thù

1.

Tết Nguyên Tiêu đã qua bà mợ cả thực dụng của tôi lại lên nhóm gia đình thông báo về một buổi tụ họp ăn uống.

“Ôi chao, Tết năm nay cả nhà chúng tôi đi du lịch Tam Á, nên chẳng có thời gian mời họ hàng đi ăn chung.”

Giọng điệu vừa khoe khoang vừa chua ngoa, dù cách một lớp màn hình điện thoại, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của bà ấy lúc này.

Cả nhóm chat im lặng như tờ.

Mợ cả tiếp tục tự biên tự diễn: “Thứ Sáu này, chúng ta sẽ tụ họp tại khách sạn Phú Hoa. Nửa tháng ăn sơn hào hải vị ở Tam Á cũng ngán rồi, lần này chúng ta đổi sang mấy món ăn gia đình nhé.”

Gửi xong tin nhắn này, bà ta còn cố tình tag tất cả mọi người trong nhóm.

Duy chỉ có tôi là bị bỏ qua.

Bởi vì tôi là một bà mẹ đơn thân đã ly hôn, trong mắt họ hàng bên ngoại, tôi chính là “hộ nghèo + nỗi xấu hổ” của cả dòng họ.

Mợ cả từ lâu đã mặc định rằng tôi không có tư cách ngồi chung bàn với họ.

Cũng giống như chuyện năm ngoái, anh họ cả kết hôn, mợ cả yêu cầu tôi đến sớm để giúp đỡ.

Kết quả, cả ngày tôi bận rộn chạy tới chạy lui, đến lúc khai tiệc mới phát hiện, gia đình kỳ quặc này thậm chí chẳng thèm tính phần ăn cho tôi.

Cuối cùng, mợ cả đưa cho tôi một hộp thức ăn thừa từ tiệc cưới hôm đó.

Tôi vẫn còn nhớ như in giọng điệu lạnh tanh của bà ta: “Hạ Nam à, bình thường cô chắc cũng chẳng kén ăn gì đâu nhỉ? Cứ tạm bợ một bữa đi là được rồi.”

Ngày vui của người ta, tôi không muốn làm ầm ĩ mất mặt,

nên tôi đã âm thầm nuốt cục tức này xuống.

Lúc ra về, trước mặt tất cả họ hàng, mợ cả còn cố tình làm ra vẻ rộng lượng, dúi vào tay con trai tôi một hộp sữa.

Giọng điệu ban ơn: “Hôm nay dù gì cô cũng đã bận rộn cả ngày, cầm lấy hộp sữa này về cho con trai cô bồi bổ chút đi.”

Tôi chỉ phát hiện ra nó đã hết hạn nửa năm khi vứt vào thùng rác.

Sau khi chứng kiến sự lạnh lùng của cả gia đình họ, tôi hầu như đã cắt đứt liên lạc với đám họ hàng thực dụng này.

Nhưng tránh cũng không được, cứ đến lễ Tết, vẫn có những dịp xã giao chẳng thể nào trốn thoát.

Ha, không ngờ năm nay cuối cùng cũng được như ý, mà còn là bọn họ chủ động cắt đứt quan hệ với tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, định đặt điện thoại xuống, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mợ cả.

“Hạ Nam, lúc nãy trong nhóm gia đình thông báo tụ tập ăn uống, tôi cố tình không tag cô vào đấy.”

“…” Tôi cạn lời nhìn lên trần nhà: Bà ta bị thiếu dây thần kinh à?

Ai lại làm chuyện thất đức rồi còn phải chạy đến thông báo với nạn nhân?

“Cô cũng biết mà, khách sạn Phú Hoa là nơi cao cấp nhất thành phố, dù chỉ ăn mấy món gia đình cũng phải tốn ba, năm trăm một người. Tôi biết cô sống khó khăn…” Mợ cả cố tình bỏ lửng câu nói, sau đó còn giả vờ thở dài ở đầu dây bên kia.

“Chẳng phải lần này mợ cả mời khách sao?” Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi lại.

Mợ cả bật ra mấy tiếng cười gượng: “Cô bé này, nói chuyện cũng hài hước thật đấy. Nhà mình tụ tập ăn uống, chẳng phải lúc nào cũng chia tiền theo đầu người sao?”

Tôi cũng cười theo: “Nhìn mợ cả hăng hái tổ chức bữa tiệc thế này, tôi còn tưởng mợ phát tài rồi, muốn mời cả nhà một bữa đấy chứ?”

2.

Mợ cả không đón nhận lời chọc ghẹo của tôi mà lặng lẽ đổi chủ đề: “Hạ Nam à, nghe nói sau khi ly hôn, cô vẫn đang thuê nhà sống bên ngoài với Tiểu Đậu?”

“Ừ.” Tôi đáp qua loa.

Trong lòng lại thoáng cảnh giác.

Nếu tôi đoán không sai, đám họ hàng này lại định lấy tôi ra làm “tấm gương đau khổ” để tự nâng cao hạnh phúc của họ đây.

Ba năm trước, khi tôi ly hôn,

đám họ hàng bên ngoại này bỗng hóa thân thành thám tử Sherlock Holmes,

hận không thể đào bới từ tôi ba bận mỗi ngày để tìm ra chút tin tức bi đát nào đó.

Vừa giả vờ thương xót, vừa thẳng thắn cười nhạo tôi.

Những màn kịch vô vị này, tôi đã diễn cùng họ đến phát mệt.

Nhưng thực tế, ba năm qua tôi đã tự mình khởi nghiệp, âm thầm tích lũy được 40 triệu tệ tài sản.

Còn về nhà cửa?

Năm ngoái, tôi chi hơn ba triệu để mua một căn hộ rộng rãi với tầm nhìn ra sông, hiện tại đang trong giai đoạn hoàn thiện nội thất.

Trước khi chuyển về nhà mới, tôi và con trai tạm thời thuê nhà để ở.

Mợ cả hỏi: “Cô thuê nhà ở khu nào vậy?”

Tôi buột miệng: “Khu Liên Hoa.”

Chết, lỡ lời rồi!

Khu Liên Hoa là khu đô thị mới của thành phố, một căn hộ ba phòng ngủ bình thường cũng phải hơn triệu tệ. Nhưng thôi, cũng không sao cả.

Bởi vì đám họ hàng này sẽ tự động não bổ ra phiên bản bi đát hơn của tôi.

Quả nhiên, mợ cả sững lại một lát, rồi giọng điệu chua loét: “Cô ở khu Liên Hoa á? Là cái xóm nghèo chưa kịp giải tỏa đấy à?”

“Ừ.” Tôi không muốn mất công giải thích.

Xác nhận được câu trả lời, mợ cả lập tức lấy lại tự tin: “Ôi chao, con gái một thân một mình, còn dắt theo con nhỏ, sống trong khu phức tạp thế, khi ra ngoài nhớ cẩn thận đấy nhé.”

Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẩy: “Nhìn cô thế này chắc là đang thiếu tiền ăn cơm rồi nhỉ? Ai bảo cô là cháu gái tôi chứ? Thứ Sáu, 12 giờ 30 trưa, cô dắt Tiểu Đậu đến phòng Tiệc Song Hỷ của khách sạn Phú Hoa. Suất ăn của hai mẹ con cô, mợ cả lo.”

“Tốt quá, cảm ơn mợ cả!” Tôi vui vẻ đồng ý ngay lập tức.

Mợ cả có vẻ hơi căng thẳng, nhấn mạnh: “Vậy nhé, đừng có đến phút cuối lại tìm cớ không đến đấy.”

Tôi cười đảm bảo: “Mợ đã đích thân gọi điện mời, tôi nhất định sẽ đúng giờ có mặt.”

Đã muốn lấy tôi ra làm nền, vậy thì tôi cũng chẳng ngại lợi dụng họ để thu về chút ‘lợi tức’ xem như phí diễn kịch.

3.

Đến ngày hẹn, tôi cố tình chọn một bộ đồ bình thường nhất, dắt theo con trai Tiểu Đậu đến đúng giờ.

Mở cửa phòng tiệc, bên trong đã náo nhiệt từ lâu.

Mợ cả, dì cả, dì hai, cùng với anh chị em họ, ai cũng có mặt đầy đủ.

Thấy tôi dẫn con vào, cả bàn người chẳng ai buồn liếc mắt lấy một cái.

Cái thái độ bề trên này, tôi đã quá quen thuộc rồi.

Tôi bình thản kéo ghế ở gần cửa, sắp xếp chỗ ngồi cho Tiểu Đậu.

“Hạ Nam này, cả nhà lâu lắm mới tụ tập, không đợi hai mẹ con mà ăn trước, cô đừng để bụng nhé?” Mợ cả vừa nhấm nháp ly rượu vang, vừa chậm rãi nói, giọng điệu lộ rõ vẻ trịch thượng.

Để bụng á?

Các người có bao giờ để tôi trong mắt đâu mà nói đến chuyện này?

Nếu tôi còn ngây thơ mà so đo với họ, chắc đã tức chết từ lâu rồi.

Tôi mỉm cười, giả vờ không quan tâm, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui mà mọi người còn uống cả rượu thế này?”

“Mấy năm rồi mới có bữa ăn gia đình, tất nhiên phải làm cho hoành tráng một chút.”

Mợ cả đi vòng ra sau lưng tôi, cố tình nói to cho cả bàn cùng nghe thấy:

“Hạ Nam à, cô đừng lo lắng chuyện tiền bạc, bữa này của hai mẹ con cô, mợ cả đã bao hết rồi.”

“Ồ, tôi không lo đâu!” Tôi rất phối hợp, gật đầu đáp.

Tôi có gì phải lo chứ?

Chỉ cần đến lúc tính tiền, bà ta đừng lật lọng là được.

“Hạ Nam, hôm nay có bao nhiêu món ngon, cô tranh thủ cho con ăn nhiều một chút nhé.” Dì hai ngồi bên cạnh huých tay tôi, ánh mắt lấp lánh ý chế giễu, “Nhìn hai mẹ con gầy nhẳng thế này, tội nghiệp quá.”

Lại là bài cũ lặp lại.

Dăm ba câu châm chọc, tôi đã nghe đến chán.

Nhưng vì tiết mục đặc sắc phía sau, tôi nhịn!

Tôi gật đầu, thuận tay gắp một con tôm luộc, bóc vỏ đặt vào bát của Tiểu Đậu.

Không ngờ nhóc con vừa cắn một miếng, đã nhíu mày nhè ra:

“Mẹ ơi, con tôm này không giống loại con hay ăn.”

Một câu nói của trẻ con, lại khiến cả bàn ăn dừng đũa nhìn sang.

Mặt mày mợ cả sáng lên như bắt được vàng, nụ cười sâu xa:

“Thằng bé này lại còn làm bộ làm tịch như từng ăn sơn hào hải vị vậy.”

Dì cả nhíu mày nghi hoặc:

“Hạ Nam, cô bình thường cho con ăn cái gì thế? Không lẽ là tôm làm từ bột à?”

Cả bàn cười vang đầy mỉa mai.

Tôi cũng cười.

Cười vì tức!

Các người đúng là hết thuốc chữa!

Mợ cả bảo tôi đến 12 giờ 30 trưa.

Tôi đúng giờ có mặt, mà các người đã ăn gần xong.

Đĩa tôm luộc này đã để trên bàn từ sớm, thịt tôm đã khô quắt lại, vừa dai vừa tanh.

Tiểu Đậu ăn không quen, nói đúng sự thật, vậy mà lại bị các người đem ra làm trò cười?

4.

Tiểu Đậu ngơ ngác nhìn mọi người, đôi mắt sáng trong:

“Mẹ ơi, con nói sai à?”

Tôi xoa đầu con, dịu dàng trấn an:

“Không, Tiểu Đậu rất ngoan.”

Quả thực, thằng bé chưa từng ăn loại tôm này.

Bởi vì, mỗi lần hai mẹ con tôi đến nhà hàng Phú Hoa, chúng tôi luôn gọi món tôm hùm đỏ Tây Ban Nha.

Nhưng bữa này do mợ cả đặt, chắc chắn bà ta sẽ không chi nổi món đó.

Tiểu Đậu được tôi động viên, liền ngoan ngoãn nhắc lại:

“Thật mà, bình thường con ăn tôm không phải vị này đâu.”

“Ối trời!”

Mợ cả phấn khích đến độ giọng cũng vút cao:

“Tội nghiệp quá đi mất! Đứa trẻ năm sáu tuổi rồi mà còn chưa biết mùi vị của tôm? Chúng tôi ăn hải sản ở Tam Á đến phát ngán, chứ còn cháu trai tôi lại chưa từng được nếm thử tôm ngon đây này!”

Dì hai ngay lập tức tiếp lời:

“Hạ Nam, dì biết cô làm mẹ đơn thân vất vả, nhưng chuyện ăn uống của con trẻ thì không thể qua loa đâu!”

Cả bàn rôm rả thảo luận về chuyện “đáng thương” của Tiểu Đậu.

Ngay cả anh họ cả và chị họ cũng cụng ly với nhau, như thể họ vừa phát hiện ra một câu chuyện thú vị.

Tôi lặng lẽ ngồi nghe, chờ đợi thời cơ.