Chương 2 - Thời gian khó mà quay lại

Lúc đó ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, quần áo trên thân ta tàn tạ không chịu nổi, những vết máu do bọn buôn người quất bằng roi vẫn còn lưu lại trên đó.

Ta bị nhốt chung với nhiều đứa trẻ bị bọn buôn người trộm được.

Ngày bọn ta được giải cứu, tất cả những đứa trẻ khác đều nức nở, duy chỉ có ta không khóc.

Không phải ta không muốn khóc, mà là ta không biết khóc cho ai xem.

Phụ mẫu ta đều đã chết đói trong nạn đói, mặc dù phải chịu đòn và bị mắng chửi dưới tay bọn buôn người, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn no một bữa.

Hiện giờ ta đã được cứu thoát, nhưng không biết sẽ đi đâu, và tiếp theo sẽ sống như thế nào?

Dẫu sao lúc đó ta chỉ mới năm tuổi, đối với mọi người mà nói, ta là một gánh nặng.

“Ngươi có muốn đi với ta không?”

Ta vĩnh viễn không quên vẻ mặt của Thái Thượng Hoàng khi nói câu này với ta.

Miệng ông ấy mỉm cười, ánh mắt hiền từ, khí chất uy nghiêm như trời cao cũng bị ông ấy nghiền nát, như những vì sao gieo rắc xuống ta.

Lúc đó, trực giác của ta thúc giục ta đi theo ông ấy, như thể nếu ta không đồng ý thì sẽ hối hận suốt đời.

Vì vậy, ta đặt bàn tay gầy gò của mình vào lòng bàn tay của Thái Thượng Hoàng, lòng bàn tay của ông ấy thật ấm áp, hệt như bàn tay của phụ thân ta.

Từ ngày đó, ta vào hoàng cung, trở thành cung nữ thân cận của Thái tử trước đây, cũng tức là Hoàng đế hiện tại.

Tất nhiên, cung nữ thân cận là ta đây khác với những cung nữ bình thường.

Ta không chỉ phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Kỳ Dần, mà còn phải bảo vệ tính mạng của y an toàn.

Ta đã được Thái Thượng Hoàng huấn luyện thành một thanh kiếm có thể giết người, cũng được Thái Thượng Hoàng huấn luyện thành một chiếc khiên có thể bảo vệ người.

Trong những năm trước khi Thái tử lên ngôi và vừa lên ngôi, những bề tôi ngo ngoe muốn động, lòng mang ý đồ xấu và tuỳ ý làm bậy đều bị ta âm thầm giết chết.

Nhiều năm qua, trong số đại thần bọn họ vẫn luôn lưu truyền một câu, tổ tiên Hoàng tộc đã hiển linh, ngài đang theo dõi những kẻ bất trung trong triều đình.

Lúc nghe được câu này, ta đang suy nghĩ, nếu ta là tổ tiên của hoàng thất, Kỳ Dần nên gọi ta là gì?

Nhưng cũng không khó hiểu khi họ nghĩ như vậy.

Dù gì những kẻ bị ta giết chết đều không tìm thấy vết thương bên ngoài, tư thế chết kỳ quái, như bị kinh hãi.

Hơn nữa, sau khi chết họ đều quỳ trên mặt đất, giống như đang sám hối.

Đây là yêu cầu của Thái Thượng Hoàng.

Ta chỉ làm theo mà thôi.

Có thể thấy rằng làm như vậy vẫn có hiệu quả nhất định, suy cho cùng kẻ chột dạ thường sợ quỷ.

Không biết ngủ bao lâu, ta thong thả tỉnh dậy.

Chỉ cảm thấy cơ thể mình không những không trở nên nhẹ nhàng hơn, ngược lại còn có thêm vài phần nặng nề.

Đang định giơ tay gọi Đông Mai vào, chợt thấy bên cạnh bàn trà có một bóng dáng uy nghiêm đang ngồi.

Y đang cầm một quyển sách trong tay, vẻ mặt tập trung.

Chờ khi ta khôi phục ý thức và nhận ra người đó là ai, ta vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước đến bên cạnh y:

“Thần thiếp thất lễ, không biết Hoàng thượng đến từ lúc nào, người đã dùng bữa tối chưa?”

Kỳ Dần không buông quyển sách trong tay xuống, trả lời qua loa: “Dùng rồi.”

Ta biết y không muốn nói chuyện với ta, nên cũng không hỏi thêm.

Rót cho y một tách trà, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra hôm nay là ngày mười lăm.

Theo quy tắc trong cung, Hoàng đế và Hoàng hậu phải ngủ chung vào mùng một và rằm.

Chẳng trách hôm nay Hoàng đế không ở bên cạnh phi tần mới ô Viễn U, mà lại xuất hiện ở đây.

Ta thầm thở dài trong lòng, cũng cầm một quyển sách, ngồi đọc bên cạnh y.

Cho đến khi y đứng dậy và đi tới cạnh giường.

Ta lập tức đặt sách trong tay xuống, cởi áo nới dây lưng cho y.

Bao năm qua, ta đã làm việc này vô số lần, nhưng mỗi lần làm vẫn đỏ mặt tía tai.

Ta cố gắng kiềm chế vẻ mất bình tĩnh trong lòng, sau khi giúp y cởi bỏ quần áo, ta bắt đầu cởi bỏ của mình.

Nhưng tay ta vừa chạm vào dây lưng, thì đã bị y ngăn lại.